Nhìn khắp căn phòng rộng rãi, có nhiều thiết bị hiện đại, đúng là Hoắc Thiên Phong không lừa cô, quả thực bé An được điều trị rất tốt.
Bé An đang bất tỉnh, nên cô chỉ có thể ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé, thì thầm.
“Bé An, em phải cố lên nhé.
Phải cố gắng khỏe lại, chị sẽ mua cho em thật nhiều kẹo, sẽ dẫn em đi chơi nhiều nơi, đi công viên, đi sở thú xem voi, xem sư tử.
Chị hứa đấy” .
Nói rồi Từ Mạn Nhu đưa ngón út ra, ngoắc
vào ngón út bé xíu của bé An, cô không cầm nổi nước mắt, những giọt nước mắt như chuỗi châu đứt sợi, lăn dài trên khuôn mặt thanh tú, rơi xuống cả bàn tay nhỏ gầy của bé An.
Khóc một lúc lâu, Từ Mạn Nhu lau mặt, điều chỉnh lại tâm trạng, cô vuốt sợi tóc mai trên trán cậu bé.
“Chị về đây, chị nhất định sẽ cố gắng để em được chữa trị và được vào thăm em.”
Từ Mạn Nhu cũng đi hỏi bác sĩ điều trị chính cho bé An.
Bác sĩ nói tình hình bé An mặc dù bệnh viện cố sức điều trị nhưng ngày càng xấu đi, bệnh viện cũng đang liên hệ khắp nơi tìm tủy phù hợp để làm phẫu thuật.
Lần trước tưởng rằng tìm được rồi, nhưng cuối cùng xét nghiệm lần cuối lại không phù hợp, vì vậy phải trì hoãn đến tận bây giờ.
“Bác sĩ, trăm sự nhờ bác sĩ, xin hãy cứu lấy em tôi.” Từ Mạn Nhu vẫn còn hơi nghẹn ngào.
“Cô yên tâm, đây là phận sự của chúng tôi, nhất định sẽ làm hết sức mình.”
“Cảm ơn bác sĩ”.
Nói rồi Từ Mạn Nhu cúi đầu chào bác sĩ, rời đi.
Cô nói với vệ sĩ đi theo rằng muốn đi uống cà phê cùng một người bạn, Hoắc Thiên Phong cũng đã đồng ý rồi.
Vệ sĩ gật đầu, đúng là Hoắc Thiên Phong nói
cứ kệ cô, chỉ cần cô không bỏ trốn, muốn làm gì cũng được, hắn rút trong túi ra một tấm thẻ.
“Hoắc tổng nói tùy tiểu thư sử dụng
Nhìn tấm thẻ đen vệ sĩ đưa ra, Từ Mạn Nhu khá bất ngờ, bởi cô biết thẻ đen có ý nghĩa như thế nào.
“Tại sao lại đưa tôi?”.
“Hoắc tổng nói để cô tùy ý mua sắm” “Thật sao?”
Hai mắt Từ Mạn Nhu sáng bừng, cô nhận lấy tấm thẻ, cất cẩn thận vào