“Tại sao?”
Từ Mạn Nhu thở dài, lắc đầu, “Em không có năng lực thoát khỏi hắn, dù thoát khỏi, em cũng không thể làm liên lụy bé An và trại mồ côi được.”
Quân Dao nhíu mày không hiểu.
Từ Mạn Nhu liền kề tỉ mỉ cho cô nghe về cuộc đời cô ấy, về việc cô ấy đang bị Hoắc Thiên Phong dùng bé An và trại trẻ mồ côi uy hiếp phải ngoan ngoãn ở bên phục vụ hắn.
Nhìn khuôn mặt buồn rầu cùng những tài liệu Tiểu Hoa từng điều tra cho cô về Từ Mạn Nhu, quả thực cô ấy không nói dối.
Đúng là Từ Mạn Nhu là trẻ mồ côi, từng đi làm phục vụ rượu ở quán bar để lấy tiền chữa bệnh cho một cậu bé.
“Bây giờ em chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên hắn, bé An mới có cơ hội được cứu”.
“Mạn Nhu, cô đánh giá tối cao quá, đúng là chồng tôi có chút tiền, nhưng chúng tôi căn bản không phải đối thủ của Hoắc Thiên Phong”
Từ Mạn Nhu cười buồn, “Thật xin lỗi chị vì đã tiếp cận chị với mục đích chẳng tốt đẹp gì.”
Quân Dao lắc đầu, “Không có gì, tôi hiểu hoàn cảnh của cô.
Thực ra, tôi đã từng suýt chết dưới tay Hoắc Thiên Phong” Quân Dao quyết định chơi bài ngửa.
Cô quan sát kĩ phản ứng của Từ Mạn Nhu khi nghe thấy những lời này.
.
Đôi mắt đen to tròn của Từ Mạn Nhu mở lớn, kinh ngạc đến mức há miệng mãi không thốt lên lời, “Chị… chị… chị… từng là tình nhân của hắn” Cô ấy lắp bắp mãi mới nói được một câu.
Quân Dao dở khóc dở cười với phản ứng này của Từ Mạn Nhu, cô lắc đầu.
“Không, trong tôi giống tình nhân của hắn lắm sao?”.
Lúc này Từ Mạn Nhu mới ý thức được câu hỏi vừa rồi của mình quá thất thố, liền vội chữa lại, “Xin lỗi chị, em không có ý đó đâu, chỉ làm em quá bất ngờ nên nói năng không suy nghĩ.”.
Quân Dao mỉm cười, “Không sao.
Thực ra chuyện này cách đây chưa lâu, lúc ấy