“Xin chào Cố thiếu phu nhân, chúng tôi là phóng viên báo Tin nhanh, Cố thiếu phu nhân có thể cho chúng tôi xin vài phút được không?” Người bên kia lập tức lên tiếng.
“Xin lỗi, anh nhầm máy rồi.”
Nói rồi Quân Dao chán nản cúp máy, không biết tại sao bọn họ có số điện thoại của cô, từ sáng đến giờ có tới mười mấy cuộc gọi làm phiền rồi.
“Thiếu phu nhân, hay cô tắt máy đi, tôi sẽ mua số điện thoại khác để cô liên lạc riêng với Cố tổng”
Quân Dao gật đầu, “Có lẽ phải như vậy thôi.”
Điện thoại lại reo vang, Quân Dao chán nản.
muốn bấm không nhận cuộc gọi thì thấy tên trên màn hình, cô liền bấm nút nghe.
“Dao Dao à?” giọng Quân Khải vang lên đầu bên kia điện thoại, “Con ổn không?”
“Bố, con không sao.”
“Lần này không phải Tú Anh làm đâu.” Quân Khải lên tiếng.
“Bố đừng bênh vực cô ta nữa được không? Con đã nhân nhượng cho cô ta rất nhiều rồi, vậy mà cô ta không biết điều một chút.” Quân Dao nổi giận nói, cô đã tha thứ cho Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc quá nhiều lần rồi, vậy mà bọn họ không chút trân trọng, mới yên ổn được vài tháng, bây giờ đã lôi cô vào chuyện này.
“Dao Dao, nghe bố nói được không?” Quân Khải nói, giọng van nài.
“Từ nhỏ bố đã luôn thiên vị cho cô ta, con cũng không để tâm nữa.
Nhưng bây giờ liệu bố có thể công bằng một lần được không? Con đã tha thứ cho cô ta nhiều như thế, có phải cô ta cho rằng con không có giới hạn, cô ta muốn làm gì cũng được?”.
Quân Khải ở đầu dây bên kia chỉ có thể lặng lẽ thở dài, đợi vài giây sau, khi Quân Dao đã nguôi giận một chút, ông ấy mới lên tiếng.
“Thực sự không phải như