Từ Mạn Nhu đứng bên kia xe, hai tay bám vào xe cho khỏi ngã, thò đầu ra nhìn, thấy Tiểu Hoa quá ngầu thì lập tức vỗ tay.
“Tuyệt quá!”
Mà cô ấy quên mất mình đang bám vào xe cho đỡ ngã, nên vừa vỗ tay xong thì thấy cả người ngã nhào xuống đất, lại phải khốn khổ chống tay đứng dậy.
Quân Dao thấy bọn họ người đồng, cô và Từ Mạn Nhu không biết võ, chỉ sợ làm vướng tay vướng chân Tiểu Hoa, vì vậy đứng né ra xa, nói.
“Tiếu Hoa, đừng lo cho tôi.”
“Thiếu phu nhân yên tâm, mấy tên này chưa đủ tuổi.”
Nghe mấy lời khinh miệt của Tiểu Hoa, mấy tên đàn ông nóng máu.
Bọn họ đều lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm nay, làm cái nghề đòi nợ thuê đam thuê chém mướn, chỉ có kẻ khác sợ bọn họ, chứ chưa bao giờ có chuyện một cô gái dám khinh bỉ cả đám đàn ông như thế.
“Anh em, lên!”.
Mấy gã đàn ông lập tức hùng hổ xông lên, có kẻ vung gậy.Tiểu Hoa nhanh như cắt, lấy chiếc dao nhỏ trong túi quần ra, lao vào giữa đám người.
Cô ấy có mang súng, nhưng đang giữa nơi đông người, vì vậy cũng không tiện dùng.
Huống hồ đám
người này cũng không xứng để cô ấy phải rút súng.
Từ Mạn Nhu đã bò được dậy, tròn mắt nhìn Tiểu Hoa tả xung hữu đột giữa đám người, cô ấy há miệng, muốn khen ngợi mà không thốt nổi lên lời.
Quả thực quá ngầu.
Đây chính là kiểu phụ nữ Từ Mạn Nhu muốn hướng đến, tài giỏi, không sợ đàn ông!
Sau này có cơ hội nhất định phải tìm cô vệ sĩ này của chị Dao Dao xin chỉ giáo mới được.
Từ Mạn Nhu mê mẩn xem Tiểu Hoa đánh nhau với đám đàn ông kia, nhưng hình như bọn chúng cũng không kém cỏi lắm, nhất là đông người như vậy, hai bên vẫn rất cân bằng.
Quân Dao đứng nép vào một bên, từ từ lùi về phía bên kia xe, cùng phía với Từ Mạn Nhu để tránh bị đánh trúng hoặc kẻ nào đó lên cơn điên bắt cô làm con tin.
Đang lúc xem say sưa, Từ Mạn Nhu đột nhiên cảm thấy hơi thở nguy hiểm vây quanh mình, lập tức quay đầu nhìn lại.
Cô sững người, lắp bắp một lúc lâu vẫn không lên lời.
Người đàn ông cao lớn, ánh mắt tối thẫm đứng trước mặt cô.
Là Hoắc Thiên Phong.
Tại sao lại gặp anh ta ở đây?
“Thế nào? Gặp