“Thiếu phu nhân, chúng ta về thôi.”
“Mạn Nhu, đi cùng chị” Quân Dao nhìn Từ Mạn Nhu.
“Hôm nay anh đã nói sẽ thả tôi rồi mà?” Từ Mạn Nhu hốt hoảng lắc đầu.
Hắn ghé người sát gần cô, hơi thở lạnh lẽo bao trùm cô gái nhỏ.
“Tôi nói thế lúc nào? Đột nhiên bây giờ muốn em trở về hầu hạ tôi.”
“Không!” Từ Mạn Nhu kiên quyết lắc đầu, “Có chết tôi cũng không về đó.Anh ép tôi, tôi sẽ chết cho anh xem.Tôi có làm ma cũng sẽ oán anh.”
Ánh mắt Hoắc Thiên Phong tối sầm lại.
Hắn không sợ mấy lời uy hiếp ma quỷ gì đó của cô.
Nhưng hắn sợ cô lại tiếp tục nghĩ quẩn mà tự sát.
“Em dám?”
“Có gì mà không dám?” Từ Mạn Nhu cười nhạt, “Dù sao tôi cũng chết một lần rồi, chết lần nữa cũng không có gì đáng sợ.”
Hoắc Thiên Phong nhìn chằm chằm vào cô, hai tay siết chặt, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn vô cùng cố gắng để kiềm chế bản thân, một lúc sau mới lên tiếng.
“Em không về, tôi không để bọn họ yên đâu.”
Từ Mạn Nhu bối rối nhìn Quân Dao và Tiểu Hoa bên cạnh, cắn chặt môi, cuối cùng đôi mắt tràn đầy căm hận và đau khổ nhìn Hoắc Thiên Phong.
“Anh có bản lĩnh lớn như vậy mà chỉ biết uy hiếp người khác thôi sao?”
Tiểu Hoa đi đến bên cạnh anh ta, ánh mắt nhìn thẳng, không chút sợ hãi.
“Hoắc tổng, chắc anh cũng biết chúng tôi bây giờ đã khác trước rồi, anh muốn động vào thiếu phu nhân nhà chúng tôi cũng nên hỏi qua ý kiến tôi trước đã.”
Hoắc Thiên Phong giận quá hóa cười.Vậy mà hắn lại đứng đây đôi co cùng với mấy người đàn bà, đúng là nực cười.
Bỗng nhiên, mấy chiếc xe màu đen lao tới, một nhóm vệ sĩ xuống xe, đứng sau lưng Quân Dao, là người của Tiểu Hoa gọi đến.
“Em thực sự không muốn về?” Hoắc Thiên Phong hỏi lại.
Không biết có phải hoa mắt không, nhưng Từ Mạn Nhu đột nhiên thấy ánh mắt Hoắc Thiên Phong