Bây giờ không còn nhà, mỗi người một nơi.
Trương Như Ngọc nghe nói đã bám được vào một người đàn ông kinh doanh nhỏ, vợ mất từ lâu, bây giờ đang sống với ông ta, cuộc sống tuy không dư dả gì nhưng cũng không đến mức thiếu ăn thiếu mặc.
Có điều ông ta đã có hai người con trai riêng, Quận Tú Anh từng đến đó ở một ngày, hai kẻ kia đều như hổ như sói khi nhìn thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp trong nhà mình, Quận Tú Anh dù tùy tiện cũng chỉ tùy tiện với người có tiền, cô ta khinh thường hai gã đàn ông đó, vì vậy đã rời khỏi nhà Trương Như Ngọc, tự tìm đường mưu sinh.
Cô ta lại diễn chiêu cũ, đến quán bar câu dẫn đàn ông.
Nhưng bây giờ cô ta không có thời gian.
và tiền bạc mà chờ đợi, vì vậy cùng lắm cũng chỉ là vui vẻ qua đường, được mấy người có tiền cho chút tiền duy trì cuộc sống.
Cuộc sống đen tối, bẩn thỉu như vậy, Quân Khải cũng chẳng có sức mà bận tâm quá nhiều, chỉ có thể nhắm mắt không quản, cũng không muốn biết mà đau lòng.
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền tới, hai người vừa nói về Quân Tú Anh thì điện thoại Quân Khải đổ chuông, ông ấy vừa bắt máy thì đầu dây bên kia vang lên tiếng hét thảm của Quân Tú Anh.
“Bố, cứu con!”
“Tú Anh, có việc gì, bình tĩnh nói bố nghe!”
Quân Khải lập tức ngồi thẳng người, lo lắng hỏi.
Trong điện thoại vang lên tiếng nức nở hoảng loạn của Quân Tú Anh.
Quân Dao ngồi ở xa nên không nghe được rõ tình hình bên ấy, chỉ thấy ồn ào một hồi rồi Quân Khải cúp máy, nhìn Quân Dao bằng ánh mắt ánh náy.
“Dao Dao, Tú Anh xảy ra chuyện rồi,