Mấy người đứng hóng chuyện xung quanh lập tức nhận ra Quân Tú Anh, xì xào bàn tán, cô ta cố gắng cúi đầu xuống, nhưng tóc bị nắm quá đau nên không thể cúi được, chỉ có thể phơi mặt cho thiên hạ chỉ trỏ, phỉ nhổ.
“Xinh đẹp, nổi tiếng mà không biết giữ, đúng là loại không ra gì?
“Người kia là ai thế? Nhìn có nét giống cô ta, có phải bố cô ta không?”
Quân Khải nhìn người phụ nữ đang hung hăng trừng mắt kia, nhỏ giọng cầu khẩn.
“Xin cô hãy thả cháu nó ra trước, có gì chúng ta người lớn từ từ nói chuyện.”
Người phụ nữ vẫn giữ chặt tay, nói lớn.
“Tôi đã cảnh cáo nó một lần rồi mà nó láo, vẫn dám le ve quyến rũ chồng tôi, loại con gái lăng loàn này thì phải để cho thiên hạ biết.
Ông biết tôi là ai không? Tôi chính là vợ của chủ tịch công ty sắt thép TMD, hôm nay tôi phải lột da con hồ li tinh này ra.”
Quân Khải lăn lộn trên thương trường nửa đời, dĩ nhiên biết công ty sắt thép TMD, ngày trước còn xuân phong đắc ý ông e rằng còn dám miễn cưỡng đấu lại người ta, nhưng bây giờ ông chỉ còn là một tên bảo vệ quèn, lo ăn từng bữa, chỗ ở không có, làm sao có cái gì mà đấu lại.
Người phụ nữ hất tay Quần Khai ra, nói.
“Nhìn ông già thế này chắc là bố nó nhỉ? Có con gái mà không biết dạy, mà nhìn ông nghèo hèn như vậy, có phải cố ý dạy con gái đi làm điểm kiếm tiền về không?”.
Ông Khải tức đến mức lồng ngực phập phồng, “Cô đừng có quá đáng, tôi sẽ kiện