Từ Mạn Nhu cố ngồi dậy, nhưng cánh tay của Hoắc Thiên Phong quá cứng, cô không cách nào đẩy ra được, nếu cô dùng hết sức bình sinh có lẽ được, nhưng chắc chắn ảnh hưởng vết thương của hắn.
“Tôi bị thương thế này rồi em vẫn không động lòng chút nào sao?”.
Giọng hắn trầm trầm, sao nghe còn có chút tủi thân nhỉ? Từ Mạn Nhu khẽ bĩu môi.
“Đều là tự anh làm” Cô lẩm bẩm.
“Không phải có người nói chỉ cần tôi tự đâm mình thì sẽ làm bạn gái của tôi nên tôi mới làm, em nghĩ tôi ngốc đến mức khiến bản thân bị thương?
Từ Mạn Nhu cứng họng, không phản bác được nữa.
“Nằm im tôi ôm một lát.”
Hắn ra lệnh cho cô.
Từ Mạn Nhu hung hăng liếc hắn, nhưng cũng không dám động đậy, cô sợ ảnh hưởng vết thương của hắn, chắc hẳn đau lắm nhỉ?
“Nhưng tôi nằm như này sẽ vẹo cột sống mất”.
Nửa người trên của cô bị hắn ôm vào lòng, nửa người dưới vẫn đứng, cả người nghiêng nghiêng vẹo vẹo, vô cùng khổ sở.
Hoắc Thiên Phong lập tức dịch người sang một chút.
“Nằm vào đây Từ Mạn Nhu cắn răng, trèo lên nằm bên cạnh hắn, người cô căng thẳng đến mức cứng đờ.
Nhưng Hoắc Thiên Phong lại vô cùng vui vẻ, cùng cô chen chúc trên chiếc giường đơn, ngửi mùi thơm thanh nhạt của cô.
Hoắc Thiên Phong vòng tay ôm lấy cô, những ngày này hắn đều không thể ngủ ngon, tính tình cũng nóng nảy thất thường hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ ôm cổ, rất nhanh hai mắt hắn díu lại, trước khi chìm vào giấc ngủ hắn không