Lúc Từ Mạn Nhu ngủ chán chê thì duỗi người, muốn tỉnh dậy.
Đột nhiên tay đụng phải “thứ” gì đó.
Cô giật nảy mình, mở bừng mắt, nhìn thấy một người đàn ông bên cạnh thì suýt chút nữa hét ầm lên.
Nhưng rất nhanh cô nhớ ra, là tên điên này đòi ôm cô, làm cô ngủ quên mất.
Hoắc Thiên Phong cũng đã tỉnh, hắn nhìn cô, ánh mắt như có lửa.
“Anh...!anh tỉnh rồi...!vậy tôi xuống giường đây...” Từ Mạn Nhu cười cười, nói.
“Em đúng là đáng chết” giọng Hoắc Thiên Phong trầm trầm, khàn khàn.
“Hả? Tôi vừa giúp anh ngủ đấy.” Từ Mạn Nhu cãi lại.
Nhưng cô lập tức ý thức được, hình như có gì đó không đúng.
Bởi nơi tay cô đụng phải hình như đang “lớn” lên.
Từ Mạn Nhu kinh hãi rụt tay lại như phải bỏng, mặt cô cũng đỏ bừng lên, lắp bắp, “Tôi...!không...”
“Ngại gì chứ, em cũng là bạn gái tôi rồi, thân mật cũng không sao” Hoắc Thiên Phong cười gian.
“Thân mật cái đầu anh!”
Nói rồi Từ Mạn Nhu lăn người một cái, ngã nhào xuống đất, sau đó cô đứng bật dậy, tránh xa Hoắc Thiên Phong.
Hắn kinh hãi nhìn theo cô.
“Có bị thương ở đâu không?”
“Không có, tôi đói bụng rồi, tôi phải về đây, ăn tối còn tắm rửa thay quần áo nữa.”
“Em ở đây chăm sóc tôi, tôi bảo người chuẩn bị những thứ em cần.
Còn nữa, lần sau không được làm như thế nữa, chẳng may bị thương ở đâu thì sao?Tôi sẽ đau lòng!”.
Từ Mạn Nhu có chút choáng váng, không cần diễn vai thâm tình diễn đến nhập tâm như vậy chứ? Nhưng không thể phủ nhận, tim cô thoáng rung động.
Đối diện một người đàn ông hoàn hảo như Hoắc Thiên Phong, lại còn nói mấy lời tham tình như vậy, không rung động là giả dối.
Cô quay