Hứa Hân nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ đến phát ngốc, cô cũng không biết bản thân đang nhìn cái gì, có lẽ là ánh mặt trời đang chiếu trên phiến lá nhảy nhót qua lại.
Sầm Bắc Đình ngồi bên cạnh lại ngủ.
Ánh mặt trời chiếu lên sống mũi cao thẳng của cậu, thời điểm cậu không nói lời nào đúng là đẹp trai bức người.
Lông mày rậm, phía dưới là đôi mắt đen sáng ngời đầy thâm thúy, Sầm Bắc Đình làm cô nhớ đến sự tích chàng trai hoa thủy tiên trong thần thoại Hy Lạp yêu đến chết dáng vẻ của mình.
Nhưng Sầm Bắc Đình không tự luyến như vậy, cậu chỉ hơi tự cao tự đại mà thôi.
Lông mi Sầm Bắc Đình bắt đầu chớp chớp, bàn tay rũ trên mặt bàn hơi giật, đôi mắt nhấp nháy muốn mở, nhìn thẳng về Hứa Hân.
Hứa Hân nháy mắt đã quay đầu đi, dựng gáy sách lên, làm bộ mình cái gì cũng chưa nhìn.
Cô dừng lại vài giây, nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh, tâm tư nhỏ không chịu được, vừa quay đầu liền nhìn được đôi mắt sáng ngời của Sầm Bắc Đình.
Lần này cậu hoàn toàn mở mắt, quang minh chính đại nhìn chằm chằm Hứa Hân
Hứa Hân vội vàng quay đầu đi lần nữa, nhưng ánh mắt kia vẫn dính trên người cô, nhìn đến hai tai cô đều nóng rực.
Hứa Hân vốn có tật giật mình, thoáng nhìn qua khóe mắt, Sầm Bắc Đình quả nhiên vẫn còn đang nhìn cô.
Cô ngồi thẳng người, đặt cây bút xuống, quay đầu trừng Sầm Bắc Đình, giả bộ tức giận nói: "Sầm Bắc Đình, cậu lại làm sao vậy? Mau ngồi dậy, sắp vào lớp rồi!"
Sầm Bắc Đình bị Hứa Hân đột ngột mắng làm hoảng sợ, hai tai nâng cằm trưng ra vẻ mặt vô tội, đôi mắt đào hoa rũ xuống: "Có chuyện gì sao?"
Hứa Hân nói: "Vậy cậu nhìn tôi làm gì!"
Sầm Bắc Đình ngẩng đầu nhìn cô, ra vẻ hợp tình hợp lý nói: "Cậu không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang nhìn cậu? Cậu nhìn lén tôi ngủ, tôi còn chưa nói lời nào đâu".
Sắc mặt Hứa Hân không nhìn ra cảm xúc.
Lúc này trong đầu cô đã chiếu ra một trăm lần cách trùm bao tải qua đầu Sầm Bắc Đình rồi hung hăng đánh một trận.
Sầm Bắc Đình vắt chéo chân, dương dương tự đắc nói: "Khụ, cậu tức giận vì chuyện này sao? Không sao hết, muốn nhìn thì cứ nhìn, người khác thấy cũng không sao, tôi cũng không thu tiền của cậu".
Sắc mặt Hứa Hân lúc trắng lúc hồng, nghẹn một lúc lâu mới nói ra được một chữ "Cút".
Cô mím môi: "Cậu không được nhìn tôi nữa."
Sầm Bắc Đình nói: "Cậu là bạn cùng bàn của tôi, tôi không nhìn cậu thì nhìn ai?"
"Vậy cũng không cho nhìn!"
Hứa Hân càng tức giận, Sầm Bắc Đình ngược lại càng thấy hứng thú, càng ra sức trêu trọc Hứa Hân.
"Cậu, người này sao lại có thể bá đạo như vậy," Sầm Bắc Đình nói: "Đôi mắt nằm trên mặt tôi, tôi thích chỗ nào liền nhìn chỗ đó, cậu định làm gì ngăn cản tôi? Hay cậu định đi mách thầy cô?"
Hứa Hân không học được cách gây rối vô cớ như Sầm Bắc Đình, chỉ có vài câu đã bị cậu làm tức chết, bút trong tay cứ cầm lên rồi lại thả xuống.
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tung tuyệt chiêu "Cậu thử nhìn một lần nữa đừng mong chép bài thi tiếng Anh của tôi".
Quả nhiên là có hiệu quả, lời này vừa nói ra Sầm Bắc Đình lập tức nghẹn họng.
Vừa rồi vẫn còn nằm bò trên bàn bày ra bộ dáng bán thân bất toại, Sầm Bắc Đình lập tức ngồi dậy, giữ chặt khuỷu tay Hứa Hân, cực kỳ chân chó năn nỉ nói: "Đừng làm vậy nha, Hân ca, tôi sai rồi, thật sự biết lỗi rồi, tôi đảm bảo không nhìn cậu nữa, được không?"
"Thật ra tôi bị cận thị, vừa nãy nhìn đến nửa ngày cũng không nhìn rõ cái gì"
Cậu giả trang thành người mù, hai tay vẫy loạn trong không trung "Hứa Hân, cậu ở đâu?"
Hứa Hân không để ý tới cậu, cậu lại mở bàn tay ra, che kín đôi mắt, "Như vậy có được không? Tôi thật sự không nhìn thấy gì hết......"
Hứa Hân cuối cùng cũng không thể coi cậu là không khí, thậm chí cảm thấy có chút buồn cười "Vậy cậu cứ che kín mắt như vậy đến hết tiết học luôn đi"
"Ai..." Sầm Bắc Đình thật sự lấy tay che mắt.
Mắt cậu nhắm lại, tay đặt trên bàn quơ loạn lung tung "Bút của tôi ở đâu? Cậu có thấy bút của tôi không?"
Hứa Hân rốt cuộc không nhịn được, cô gõ vào cánh tay Sầm Bắc Đình một cái: "Sao cậu lại thích diễn như vậy?"
"Ai da ai da ai da." Hứa Hân đánh tuyệt đối không hề mạnh tay, nhưng Sầm Bắc Đình lại giống như bị đánh đau, lớn tiếng kêu lên.
Hứa Hân hoảng sợ, thật sự cho rằng mình đánh Sầm Bắc Đình rất mạnh, chân tay cô luống cuống: "Cậu, cậu làm sao vậy."
Sầm Bắc Đình đột nhiên buông tay, khóe miệng cười đến mang tai, "Hì hì không có việc gì."
Hứa Hân tức giận đến mức muốn đem đôi mắt Sầm Bắc Đình đánh cho hỏng, "Cậu gạt tôi!"
"Ai da." Sầm Bắc Đình lập tức che lại đôi mắt: "Tôi rõ ràng là đang chịu đựng."
"Các cậu đủ rồi đấy!" Thôi Tuệ Lợi ngồi phía trước thật sự chịu không nổi nữa "Muốn đánh thì đánh đi, hai người các cậu mỗi ngày ve vãn đánh yêu cho ai xem?"
"Cho cẩu độc thân như cậu xem đấy" Sầm Bắc Đình khoe khoang nói.
"Mẹ nó!" Thôi Tuệ Lợi tức chết đi được, cô ấy nỗ lực điều chỉnh hô hấp, sau đó nói: "Các cậu đã biết tin gì chưa?"
"Ừ?" Sầm Bắc Đình nhìn gương sửa lại tóc mái của mình, "Có chuyện gì mới?"
Thôi Áo Lợi nói: "Tôi có hai tin tức, một tin xấu, một tin tốt, các cậu muốn nghe cái nào?"
"Tốt." Sầm Bắc Đình không chút suy nghĩ, lập tức lớn tiếng nói.
Cậu xoay đầu, bày ra dáng vẻ thầy giáo dạy dỗ Hứa Hân "Cậu nên nhớ khi gặp được câu hỏi này, không cần do dự, nhất định phải chọn nghe chuyện tốt trước"
"Vì sao?" Hứa Hân hỏi.
Sầm Bắc Đình nói: "Trước hết nghe tin tức tốt ít nhất còn có thể vui vẻ một chút, nếu không nghe xong tin tức xấu, tin tốt dù có tốt đến đâu cũng sẽ không còn cảm thấy vui vẻ nữa." Nói xong cậu mở bàn tay ra, làm bộ chính là biểu tình như vậy.
Hứa Hân lắc đầu: "Không, tôi muốn nghe tin tức xấu trước."
Sầm Bắc Đình nói: "Vì sao?"
Hứa Hân nói: "Bởi vì có tính toán kiểu gì thì tin tức sau chắc chắn đều là tin tức tốt"
Sầm Bắc Đình bĩu môi, dựa lưng vào ghế không bày tỏ ý kiến.
Cậu dùng mũi chân đá nhẹ ghế của Thôi Tuệ Lợi: "Có việc gì thì mau nói, úp úp mở mở cái gì."
"Tôi đang định nói, các cậu cãi nhau cái gì..." Thôi Tuệ Lợi vung tay lên: "Tôi vừa nghe được ở văn phòng thầy Từ, sắp tới nhà trường sẽ tổ chức đi chơi dã ngoại"
"Hú hú hú!" Cả lớp vang lên một tiếng hoan hô, trong khoảng thời gian này bọn họ nghẹn sắp chết, vừa mới lên lớp 11, áp lực học tập cứ thế ùn ùn kéo đến ép bọn họ không thở nổi, vừa nghe đến được đi chơi, bọn họ chỉ muốn phóng tới nơi đó ngay lập tức.
"Tôi còn chưa nói xong đâu!" Thôi Tuệ Lợi chuyển động cây kẹo trong miệng nói tiếp: "Thầy Từ nói, địa điểm đi dã ngoại lần này quyết định dựa vào thành tích kỳ thi sắp tới, nếu thành tích tốt sẽ được đi Nông Gia Nhạc, thành tích không tốt lập tức theo thầy ấy đến trường học bổ túc, báo cáo xong!"
Sầm Bắc Đình: "......"
Cả lớp lập tức ỉu xìu, lúc này vừa mới khai giảng năm học mới được một hai tuần, cả lớp vẫn chưa điều chỉnh tốt trạng thái sau kỳ nghỉ, không nghĩ tới đã phải làm bài kiểm tra xếp hạng, thế này