Ăn xong một nồi lẩu, những người khác bắt đầu lục tục ra về.
Hứa Hân đứng ở trước cửa tiệm nhìn bóng của mình chiếu xuống mặt đường.
Lúc này Sầm Bắc Đình đẩy chiếc xe đạp màu đen ngừng lại ở trước mặt cô.
"Về thôi", một tay Sầm Bắc Đình đỡ đầu xe, hướng cô nhướng mày "Cậu còn đợi tôi đèo cậu về sao?".
Cặp mắt đào hoa đảo trên người Hứa Hân một lượt từ trên xuống dưới, còn đứng thử lên bàn đạp phía sau ước lượng, sau đó cậu nhỏ giọng: "Vừa mới ăn xong, nặng như vậy làm sao tôi đèo được"
Hứa Hân: "......"
Không có nữ sinh nào thấy vui vẻ khi bị người khác nói béo.
Hứa Hân tức giận đến mức muốn đấm Sầm Bắc Đình.
Hứa Hân nắm chặt tay, không phục biện minh "Tôi, tôi ăn rất ít mà!"
Sầm Bắc Đình cười đến ngửa người ra sau, "Ha ha ha!" Sau một lúc lâu mới đứng thẳng eo, cậu nghiêng đầu, buồn cười nhìn cô: "Cậu còn biết bản thân ăn ít? Mèo nhà tôi so với cậu ăn còn nhiều hơn, cậu là tiểu tiên nữ à, chỉ uống sương sớm, thịt không dám ăn, cái gì cũng chỉ gắp một đũa".
Hứa Hân chửi thầm, tôi bị tức đến no rồi, còn bụng đâu mà ăn?
"Cậu quản tôi." Hứa Hân tức giận nói.
"Được, được, được," Sầm Bắc Đình nhoài người nằm lên xe: "Cậu ăn không nhiều, nhưng mà tôi ăn rất no nha, ăn no không thể đạp xe, hay là cậu đèo tôi đi?"
Cậu dứt khoát ghé vào đầu xe nằm lên, muốn Hứa Hân đèo cậu về.
Hứa Hân thừa biết Sầm Bắc Đình sẽ chơi xấu mình, nhưng cô thật sự không có biện pháp đối đáp với loại diễn kịch này, Hứa Hân không thèm quan tâm nói: "Tôi mặc kệ cậu".
"Này này này," Hứa Hân quay người bước đi, Sầm Bắc Đình đẩy xe lập tức đuổi kịp.
Hứa Hân theo bản năng thả chậm bước chân, hai người một trước một sau biến thành sóng vai mà đi.
"Vì sao lúc nãy cậu không nói gì?" Sầm Bắc Đình đột nhiên hỏi.
"Cậu cho rằng ai cũng có thể lảm nhảm giống cậu sao? Hứa Hân tức giận hỏi lại.
"Thật ra cũng không phải," Sầm Bắc Đình nói, "Cậu ít nói, nhưng cũng không phải không chịu nói gì như vừa rồi."
Hứa Hân không nói chuyện, cô lại nghĩ tới chuyện vừa chạm mặt Ngô Nhạc Nhiễm.
Hứa Hân cùng Ngô Nhạc Nhiễm học cùng một tòa dạy học, nhưng cả hai không học cùng ban, cũng không có bạn bè chung, cơ hội đối mặt rất ít.
Cô thường xuyên nhìn thấy Ngô Nhạc Nhiễm cùng đám bạn bè của cô ấy trốn ở con ngõ phía sau trường học hút thuốc.
Váy Ngô Nhạc Nhiễm mặc rất ngắn, khó khăn lắm mới che qua đùi, dưới chân đi đôi bốt cao cổ, nghiêng người ngồi trên xe máy để lộ hai đùi vừa gầy vừa thẳng.
Cô ấy thích đi cùng đám bạn bè của mình đùa giỡn những học sinh ngoan trong trường, nhưng ngoại trừ Hứa Hân, thời điểm Ngô Nhạc Nhiễm nhìn thầy cô đều sẽ lạnh lùng quay đầu nhìn về hướng khác.
"Hôm nay," Hứa Hân chậm rãi nói: "Về sau có một đám người tới ngồi phía trước bàn chúng ta, đó là học sinh bên ban quốc tế, cậu có biết không?"
"Ai?" Sầm Bắc Đình hỏi.
"Ngô Nhạc Nhiễm." Hứa Hân nói, "Bọn họ đều biết cô ấy."
"Không quen biết." Sầm Bắc Đình đẩy xe, nhìn Hứa Hân đầy ý tứ, đi lùi lại, "Cậu biết?"
Hứa Hân không nói chuyện.
Cô nhấp môi, bản thân Hứa Hân cũng không thể giải thích được mối quan hệ giữa mình và Ngô Nhạc Nhiễm, một ngày nào đó, tất cả mọi người đều sẽ biết, chỉ khác nhau là ngày này sẽ tới sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng biết thì sẽ thế nào? Cô nghĩ rằng nếu Sầm Bắc Đình biết được chuyện này, cô hy vọng người nói cho cậu là chính bản thân mình chứ không phải là nghe từ những thông tin đồn đại vớ vẩn kia.
"Mẹ tôi là người tình của ba cậu ấy", Hứa Hân cố ý mở to mắt, khiêu khích nhìn về Sầm Bắc Đình: "Mọi người đều đang bàn tán chuyện này, cậu không biết sao?"
"Không biết, trường học nhiều người như vậy, tôi làm sao có thể biết từng người được".
Sầm Bắc Đình không có phản ứng gì, một tay gãi gãi đầu: "Vậy các cậu không phải sẽ thành chị em à?"
"Ừ", Hứa Hân nói.
Cô cho rằng Sầm Bắc Đình chắc chắn sẽ nói gì đó, ít nhất sẽ là an ủi cô vài câu, hoặc không cũng sẽ nói vài lời khuyên nhủ--- không sao hết, đều là bạn học với nhau, không ai cười nhạo cậu.
Hoặc tệ nhất sẽ xoay người rời đi, sau đó nghe những lời đồn thổi từ người khác, mặc kệ chuyện của cô.
"Cũng chưa chắc", Hứa Hân đá viên đá vụn dưới chân: "Tôi cùng mẹ không hợp nhau".
"Ồ" Sầm Bắc Đình gật đầu, cậu dừng lại suy tư gì đó, lại hỏi: "Cậu cùng Ngô Nhạc Nhiễm ai lớn hơn?"
"Là tôi" Hứa Hân nói.
Sầm Bắc Đình kêu lên: "Ôi trời, vậy chẳng phải cậu sẽ nghe cậu ấy gọi mình là chị sao, có thấy mệt không."
Hứa Hân: "......" Mạch não này, cô không thể phản bác nổi.
Sầm Bắc Đình lại hỏi: "Vậy cậu sinh vào tháng mấy?"
"Tháng chín".
"Tháng chín?"Sầm Bắc Đình bỗng cười quái dị: "Ha, tôi so với cậu lớn hơn rất nhiều đó, tôi sinh tháng một, nào tới gọi một tiếng ca nghe thử, Sầm ca~"
"Cút" Hứa Hân cảm thấy tất cả sầu lo của mình đều quên hết, hướng Sầm Bắc Đình đạp một đạp vào cẳng chân.
Có đánh chết cô cũng không gọi Sầm Bắc Đình là anh trai, không thấy buồn nôn à?
"Gọi một tiếng đi mà." Sầm Bắc Đình cợt nhả mà nháo với cô.
"Không."
"Tôi cũng không bắt cậu gọi ba ba đâu."
"Sầm Bắc Đình cậu muốn chết!" Hứa Hân tức chết rồi, đuổi theo Sầm Bắc Đình muốn đánh người, cô cũng quên mất chính mình vừa phiền lòng chuyện gì.
Sầm Bắc Đình chính là có bản lĩnh như vậy, một giây trước còn làm bạn tức muốn chết, giây tiếp theo lại bị cậu đùa đến bật cười.
Đi theo cậu vĩnh viễn đều là cảm xúc mãnh liệt như vậy, như màu vàng tươi trên giấy, những màu sắc ảm đạm khác đều bị lu mờ.
Bọn họ chạy hết một con phố, hai người mệt đến rã rời.
Sầm Bắc Đình ngừng lại, khóe miệng cười tươi như cũ, cậu ngửa đầu lên nhìn ngôi sao trên trời: "Oa, hôm nay sao thật sáng."
Hứa Hân cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Ở nơi thành thị đầy khói bụi này làm gì có ngôi sao nào.
Cô hạ thấp ánh mắt, sau đó cái nhìn liền đâm vào đôi mắt của Sầm Bắc Đình.
Ánh mắt Sầm Bắc Đình tràn ngập ý cười, ôn hòa giống như nước, so với một dải ngân hà, ánh mắt của cậu đều sáng hơn bất cứ ngôi sao nào trên đó.
Hứa Hân nhìn đôi mắt này đến ngây người, cả người cả tâm luôn khắc chế mà trở nên lạnh lùng nay như bùng lên ngọn lửa khát vọng trong đêm khuya.
Thậm chí cô còn cảm thấy bối rối, vì sao con người này mỗi ngày đều có thể vui vẻ như vậy, liệu có thời điểm nào cậu sẽ lộ tâm trạng buồn rầu không?
Trước mắt xuất hiện hai con đường, một đường đi ra đường lớn nhiều xe tấp nập, một đường còn khác lại yên tĩnh, chập hẹp.
Cô nhanh chóng đánh tan suy nghĩ trong đầu.
Bản thân vì cái gì mà đi quản tâm trạng của Sầm Bắc Đình? Sầm Bắc Đình có lạnh chết cũng không phải chuyện của cô.
Hứa Hân quay sang hỏi Sầm Bắc Đình: "Cậu đi hướng nào? Tôi đi bên này."
"Tôi đi đường kia." Sầm Bắc Đình có chút thất vọng nói, cậu làm vẻ lưu luyến không rời vẫy tay chào tạm biệt Hứa Hân, sau đó đỡ xe đạp, xoay người đi về con đường khác.
Sau khi Sầm Bắc Đình đi khuất, Hứa Hân vẫn đứng chần chừ tại chỗ cũ, cô nhìn con ngõ nhỏ trước mắt, ngõ rất sâu, lại không có đèn, giống một con quái vật cắn nuốt người ta vào cái bụng không đáy của nó.
Cô giống như vừa tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp, phát hiện bản thân vẫn luôn bị bao trùm bởi màu đen u ám như vậy.
*
Thời điểm Hứa Hân trở về nhà, Lý Nguyệt Hoa đã chờ sẵn.
Bà mặc một chiếc áo dệt màu đỏ tay ngắn, dựa vào sô pha xem TV.
Ánh đèn chiếu xuống gương mặt không có lớp phấn dày che phủ, lập tức có thể nhìn thấy rõ làn da ở hai má chảy xệ cùng khóe mắt đầy nếp nhăn.
Lý Nguyệt Hoa đầu cũng không ngẩng, giơ điều khiển từ xa không ngừng ấn đổi kênh.
"Trở về rồi à" Bà nói
"Vâng" Hứa Hân ngồi xổm ở trước cửa tháo dây giày.
Cô nhìn ra tâm trạng của Lý Nguyệt Hoa hiện tại không tốt, ánh sáng từ TV chiếu lên mặt bà, trong TV có tiếng cười liên tiếp truyền ra nhưng trên mặt Lý Nguyệt Hoa không có một ý cười nào.
Hứa Hân chần chừ một chút, cô nhìn lướt qua tủ giày trống rỗng cùng phòng ốc bừa bộn chưa dọn dẹp liền biết nguyên nhân Lý Nguyệt Hoa không vui.
Hôm nay là thứ sáu, Ngô Kiến Quân không đến.
Ngô Kiến Quân rất giàu.
Ông ta có tướng ngũ đoản(*), cái bụng bia lớn, lại hói đầu, trong miệng lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu khó ngửi.
Mỗi thứ sáu hàng tuần, ông ta thường lái xe đến tìm Lý Nguyệt Hoa.
Tướng ngũ đoản: là tướng người có 5 bộ phận trên cơ thể đều ngắn.
Năm bộ phận này có thể là đầu, mặt, tay, chân và thân người.
Dù bạn là nam nữ hay khi sở hữu tướng ngũ đoản phải có 5 bộ phận (đầu, mặt, tay, chân và thân) đều ngắn.
Năm phần ngắn này phải có sự cân đối và hài hòa tại nên một tướng mạo đặc biệt và quý tướng.
Mỗi tuần đền ngày này, Lý Nguyệt Hoa đều đặc biệt cao hứng, bà sẽ mặc một bộ sườn xám chiết eo, đứng trước gương đặt ở đầu giường dùng phấn tán trên mặt đến mức trắng bệch, đôi mắt đầy viền thâm cùng nếp nhăn cũng bị phấn phủ cho láng mịn, sau đó xịt nước hoa rẻ tiền, xách cái ví nhỏ màu đen ra khỏi cửa, dẫm lên đôi giày cao gót lộc cộc đi ra ngoài một mạch đến lúc trời sáng mới quay về.
Có đôi khi hai người bọn họ sẽ làm trò trong phòng ngủ, thường không lâu lắm, dài