Phiên dịch hợp đồng của Sao Mai đối với Hứa Hân cũng không quá khó, cô dịch xong bản hợp đồng trong khoảng 3 ngày, nhưng hợp đồng vừa gửi qua, người bên đó đã lập tức nổi giận, chất vấn bên cô đang làm cái gì? Vì sao lại đem số tiền kim ngạch viết sai nhiều như vậy.
"Chúng tôi viết ở đây là 9600 vạn, bên công ty các người phiên dịch thành 6900 vạn, lỗ mất 2700 vạn, công ty các người có trả nổi cho chúng tôi không? Các người đào tiền đâu ra để trả!"
Viết sai số liệu là điều tối kỵ trong hợp đồng, người phụ trách bên Sao Mai lập tức kiện lên chị Từ.
Trong văn phòng, chị Từ lạnh mặt tìm Hứa Hân nói chuyện: "Hứa Hân, lần này em bị làm sao vậy?".
Chị Từ tức giận đập bàn, Hứa Hân biết, chị Từ đang hận không để đập một cái lên đầu cô.
Hứa Hân làm việc trước nay luôn cẩn trọng, bất kể là tài liệu, hợp đồng nào vào tay cô đều rất ít khi có lỗi sai.
Cô cũng không rõ vì sao lần này lại có nhầm lẫn lớn như vậy, bản thân rõ ràng đã kiểm tra lại rất nhiều lần, đặc biệt là các con số trong hợp đồng, cô đã đối chiếu lại với hợp đồng gốc không biết bao nhiêu lần.
Nhưng hợp đồng là từ tay mình dịch ra gửi đến cho đối tác, cô có giải thích nữa với chị Từ cũng vô dụng.
"Chị không biết em cùng người bên Sao Mai có quan hệ gì, nhưng em cần phải nhỡ kỹ điều này, Sao Mai là khách hàng của chúng ta, trong nhiệm vụ lần này em đã mắc phải sai lầm lớn.
Đây vẫn còn may mắn, hợp đồng gửi đến bên họ đã phát hiện lỗi sai kịp thời, nếu lúc đó họ gửi hợp đồng đi rồi thì sao? Nếu bên kia đã ký kết xong thì sao? Khoản thiếu hụt 2700 vạn đó ai sẽ là người chịu trách nhiệm? Là em hay là chị tới bù vào?
Hứa Hân không nói nên lời.
Nói đến đây, chị Từ thở dài một hơi.
Dừng lại một lúc, chị ấy quay đầu nhìn Hứa Hân rầu rĩ nói: "Hứa Hân, chị sắp chuyển công tác, em hẳn đã biết chuyện này."
Hứa Hân sửng sốt gật đầu.
Chị Từ tiếp tục nói: "Trước khi chuyển đi, tổng bộ yêu cầu chị đề cử người có thể thay thế vào vị trí hiện tại của chị.
Hứa Hân, em phải biết rằng em luôn là sự lựa chọn đầu tiên trong lòng chị.
Em rất ưu tú, kiến thức chuyên môn xuất sắc, phản ứng trước các tình huống rất thành thạo.
Làm cái nghề này của chúng ta, đầu óc nhất định phải xoay chuyển nhanh nhạy, gặp được tình huống bất ngờ cũng phải tìm cách vượt qua.
Từ trước đến nay em làm những việc này đều rất tốt, đặc biệt hiện tại em còn trẻ như vậy.
Nhưng..."
Chị Từ chuyển giọng, "Nhưng sự thể hiện của em ở hai lần gần đây đều khiến chị thất vọng, sao em có thể phạm sai lầm trong thời điểm mấu chốt như vậy? Em có thật sự nghiêm túc với công việc này không? Em biết không? Hiện tại em phạm phải sai lầm này,"
Chị ấy chỉ vào chỗ ngồi của mình và nói: "Chị cảm thấy chị không thể nào suy xét cho em vào vị trí này nữa".
Hốc mắt Hứa Hân bỗng nhiên đau xót.
"Thôi, chị sẽ không nói em nữa.
Trở về đi, chính em cũng suy nghĩ kỹ một chút.
Còn phần đề cử người, hiện tại em hiện vẫn còn trẻ...!Về sau vẫn còn nhiều cơ hội"
Hứa Hân sửng sốt, biết chị Từ đã không còn muốn đề cử mình "chị Từ", cô cố gắng níu lại: "Hai nhiệm vụ lần này em đều đã bỏ rất nhiều công sức".
"Chị biết", chị Từ nói, "Trở về đi, chị sẽ suy xét lại.
Ngày mai cùng chị đi đến Sao Mai nói lời xin lỗi với người phụ trách bên đó".
Hứa Hân trở lại vị trí làm việc của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đến phát ngốc, Lisa quay người sang hỏi thăm: "Làm sao vậy?"
Hứa Hân nói, không có gì
Lý Hiểu Linh ngồi ở bàn đối diện nhếch môi cười nhạo, đứng dậy pha một tách cà phê.
Hứa Hân nhìn bàn làm việc trước mặt, màn hình máy tính vẫn còn sáng, laptop cũng được bật để ở một bên, trên bàn chất đống hai quyển từ điển dày cùng một chồng tài liệu tra cứu, thậm chí trong đống tài liệu đó còn thấy được một quyển Python nhập môn.
Hứa Hân đột nhiên cảm thấy mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế dựa.
Cô đã cố gắng như vậy, rốt cuộc là sai ở bước nào? Cô chưa bao giờ có cảm giác thất bại như lúc này.
Đột nhiên di động vang lên, là điện thoại của Sầm Bắc Đình.
Hứa Hân bỗng bừng tỉnh, cô nắm lấy di động đi ra ngoài hành lang, ngón tay run rẩy bấm nút nhận cuộc gọi "Alo"
"Alo" Âm thanh lười biếng của Sầm Bắc Đình vang lên ở đầu dây bên kia "Em tan làm chưa?"
"Vẫn chưa"
"Vậy ăn cơm chưa"
"Em chuẩn bị đi"
"Anh đến Tô Châu rồi"
"Ừ".
Hứa Hân nói: "Anh nhớ tự chăm sóc tốt bản thân"
Cổ họng Hứa Hân phát đau, cô gần như tham lam lưu luyến lắng nghe giọng nói của Sầm Bắc Đình.
Cô muốn nói với Sầm Bắc Đình nhiều hơn một chút, giống như khoảng thời gian thanh xuân trước kia, muốn được nghe giọng anh nhiều hơn.
Nhưng giọng Sầm Bắc Đình có chút mệt mỏi, anh dường như đã ngồi trên máy bay rất lâu, sau đó vừa hạ cánh đã phải đi đến hội trường mở họp, giọng anh nghe có chút khàn, lơ đãng "Ừ" một tiếng.
Hứa Hân không dám nói cho anh về những uỷ khuất buồn bực của bản thân.
Cô nhớ rõ Sầm Bắc Đình đã nói với mình lần này anh đi Tô Châu để đàm phán một hợp đồng rất quan trọng.
So với cô, anh còn vất vả hơn nhiều.
Vì thế một chút oán giận cô cũng không để lộ, chỉ nói: "Tốt"
"Anh nghỉ ngơi sớm một chút"
"Được" Sầm Bắc Đình nói
Hứa Hân không lập tức cúp máy, cô nhìn thời gian cuộc trò chuyện của hai người, 53 giây.
Sau đó ở đầu bên kia Sầm Bắc Đình dập máy trước.
*
Ngày hôm sau, Hứa Hân đi cùng với chị Từ đến xin lỗi người phụ trách bên Sao Mai.
Tại quầy lễ tân, Hứa Hân tình cờ gặp lại cô gái xinh đẹp ngày đó.
Cô gái nhìn thấy Hứa Hân cũng vô cùng ngạc nhiên.
Theo lý thuyết, gần đây Sầm tổng không ở trong thành phố, Hứa tiểu thư không có khả năng không biết việc này.
Hứa Hân giải thích lý do mình đến đây, lúc này cô gái mới hết băn khoăn, cô ấy mời hai người Hứa Hân đến ngồi trong phòng tiếp khách.
Phụ trách hợp đồng là một vị luật sư tính tình nghiêm khắc, trên mặt mang một cặp kính vuông vức, có lẽ đã quen việc tranh cãi trên toà án, anh ta nói chuyện không dễ nghe một chút nào, mỗi câu chữ nói ra đều vô cùng bén nhọn.
Anh ta nói với chị Từ: "Nếu công ty các vị tuyển người đều là loại nhân viên này, tôi thật sự có bằng chứng để nghi ngờ trình độ nghiệp vụ chuyên môn của quý công ty."
Chị Từ coi như không nghe thấy những lời người phụ trách nói, lịch sự xin lỗi anh ta: "Đây là sai sót trong công việc của chúng tôi, chúng tôi rất xin lỗi".
Người phụ trách kiên quyết nói: "Chuyện này không còn gì để thương lượng, mời các vị trở về nghiêm túc xử lý".
Sau khi trở về từ Sao Mai, chị Từ lạnh lùng dẫn Hứa Hân vào văn phòng, vừa ngồi xuống đã bắt đầu tìm thuốc lá, một bên hỏi Hứa Hân: "Trong tay em còn những công việc nào?"
Hứa Hân nói những công việc mình đang phụ trách.
Chị Từ gật đầu: "Đem tất cả giao cho Lý Hiểu Linh"
"Từ tổng..."
Chị Từ mệt mỏi nói: "Hứa Hân, hiện tại chúng ta đóng cửa nói chuyện với nhau, năng lực hay thái độ làm việc của em chị đều biết rõ, chị cũng tin rằng sự việc lần này có uẩn khúc mà chị chưa biết.
Nhưng sai lầm chính là sai lầm.
Chị hy vọng lần này em vấp ngã đau như vậy, về sau sẽ không mắc lại thất bại tương tự nữa.
Nhưng em phải biết rằng, chúng ta đang làm trong một công ty, mà đối với một doanh nghiệp mà nói, danh tiếng là thứ quan trọng nhất.
Nếu chị vẫn tiếp tục giữ em lại, Tinh Diệu sẽ mất một lượng lớn khách hàng tiềm năng.
Điều này không thể xảy ra, em có hiểu không?"
"Mấy ngày này, em ở nhà nghỉ ngơi đi" Chị Từ cuối cùng nói.
Hứa Hân gật đầu, không nói nữa.
Buổi chiều, Hứa Hân thu thập toàn bộ đồ dùng của mình mang vè nhà.
Lisa vô cùng luyến tiếc giúp cô dọn đồ đạc.
Đồ dùng của cô vừa nhiều lại nặng, đặc biệt là mấy quyển từ điển lớn kia.
Hai người dọn cùng nhau nhưng vẫn mất rất nhiều sức mới đưa hết đống đồ để lên xe.
Lisa ôm lấy Hứa Hân: "Em thật sự không muốn chị đi, về sau gặp từ khó không dịch được em biết tìm ai đây?"
Hứa Hân bình thản nói cô ấy: "Tìm từ điển"
Lời nói đùa vừa dứt, Lisa nghiêm túc hỏi Hứa Hân: "Chị Hân, chị đã tính đến tiếp theo sẽ làm gì chưa?"
Hứa Hân dựa vào xe suy nghĩ
"Nói sau đi".
Hứa Hân trả lời, "Chị cũng chưa nghĩ đến"
Trước khi rời đi, Lisa nói với cô: "Chị Hân, cho dù chị có làm gì trong tương lại em cũng tin chắc chị sẽ làm tốt, bởi vì chị thật sự rất giỏi".
Hứa Hâm mỉm cười đáp lại rồi lái xe về nhà.
Hiếm khi nào trở về nhà vào ban ngày, Hứa Hân đẩy cửa bước vào nhà, nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ có chút sững sờ.
Cô ngồi xếp bằng trên mặt đất dọn lại đồ đạc của mình, sau khi sắp xếp xong, cô ngồi vào trước bàn máy tính, tuỳ ý dạo trên các trang web giết thời gian.
Trước đây, cô vẫn luôn bận rộn hoàn thành hết dự án này đến dự án khác, liên tục báo cáo kết quả công việc, nay đột nhiên có thời gian thả lỏng, Hứa Hân chợt phát hiện đầu óc mình trở nên trống rỗng.
Cô lang thang dạo quanh trên các trang mạng, bỗng nhiên nhìn thấy thông báo tuyển sinh của một trường đại học ở Canada.
Hứa Hân nhìn thông báo một hồi lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì, sau đó cô tắt máy tính.
Cô định lên giường đi ngủ sớm, nhưng đột nhiên phát hiện chiếc giường đôi này của mình trống trải đến đáng sợ.
Cô không kìm được cảm xúc cầm lấy điện thoại, tìm tên của Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình chính xác đã chiều hư cô, chàng thiếu niên năm đó người đầy mổ hôi, ôm quả bóng rổ chạy vào lớp học luôn có bản lĩnh làm xáo trộn thế giới của cô như một cơn lốc xoáy.
Nhưng đến khi tìm được số điện thoại của Sầm Bắc Đình, cô lại từ bỏ, hiện tại anh cũng rất bận, không cần phải làm anh lo lắng thêm cho mình.
Vì thế cô lại ném di động sang một bên, vùi đầu vào gối ngủ thiếp đi.
*
Ngày hôm sau, Hứa Hân đang sắp xếp lại tài liệu trong máy tính, cô đột nhiện phát hiện tất cả số tiền ghi trong bản hợp đồng gốc cô nhận được đều là 6900 vạn.
Hứa Hân mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, cô nhớ phần hợp đồng này là Lý Hiểu Linh gửi cho mình.
Thông thường, tất các tài liệu trong công ty bọn họ đều được gửi chuyển tiếp bằng một tài khoản chung, do đó các tài liệu, hợp đồng đều được lưu lại rõ ràng.
Nhưng chỉ có duy nhật tệp văn kiện lần này, Lý Hiểu Linh gửi riêng cho cô qua wechat.
Lúc đó Lý Hiểu Linh nói với cô, tài liệu này là văn kiện bổ sung cho bản hợp đồng lần trước, không cần lưu lại trên hệ thống nên chị ta chuyển trực tiếp cho cô.
Hơn nữa ngày thường cũng có những tình huống như vậy xảy ra, vì thế Hứa Hân cũng không nghi ngờ gì.
Hiện tại ngồi suy nghĩ lại, cả người Hứa Hân run rẩy.
Cô lặng người trước máy tính chừng mười phút, sau đó đứng dậy lái xe đến công ty.
Hứa Hân gọi Lý Hiểu Linh xuống bãi đỗ xe ngầm.
Lý Hiểu Linh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội diễu võ dương oai trước mặt Hứa Hân, chị ta đầy đắc ý nói: "Không phải chị Từ kêu cô trở về sao? Sao không ở nhà mà nghỉ ngơi cho tốt đi?"
Hứa Hân không muốn nhiều lời với Lý Hiểu Linh, cô lập tức hỏi chị ta: "Dữ liệu trên bản hợp đồng kia là chị sửa lại phải không?"
Lý Hiểu Linh cười một tiếng: "Hứa Hân, cô đang nói chuyện cười gì vậy.
Chính mình làm sai còn muốn đổ lỗi cho người khác sao?"
Hứa Hân bình tĩnh đáp lại: "Tôi có bản ghi lịch sử trò chuyện chị gửi cho tôi"
Lý Hiểu Linh giả bộ kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Vậy sao, cô