Hứa Hân vẫn chưa ngủ, cô cũng không biết bản thân đang làm gì, tâm trạng rối bời bật chiếc điện thoại Sầm Bắc Đình đưa cho mình, ngẩn người nhìn màn hình.
Lúc này Sầm Bắc Đình gọi điện thoại tới, Hứa Hân lập tức bấm nhận, tim đập thình thịch nói: "Alo"
Sầm Bắc Đình ở đầu dây bên kia lại im lặng không trả lời
Hứa Hân theo bản năng cảm thấy lo lắng
Sầm Bắc Đình thở sâu, nói: "Hân Hân, em đang làm gì?"
Hứa Hân nói: "Không làm gì cả, em chuẩn bị đi ngủ."
Sầm Bắc Đình hỏi lại: "Công việc gần đây có thuận lợi không?"
Hứa Hân dừng lại, lúc này cô rất muốn nói với anh công việc của em không thuận lợi, không thuận lợi chút nào, mọi thứ đều rối tung cả lên.
Nhưng cô không thể nói những điều này với Sầm Bắc Đình.
Cô từng nghe nói trong một mối quan hệ, điều cấm kỵ nhất giữa hai người chính là những lời phàn nàn như vậy.
Bản thân cô lại không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết làm thế nào để hoà hợp với người như Sầm Bắc Đình, cô biết bọn họ chỉ đang chơi đùa, nhưng cảm giác này lại khiến người ta quá lưu luyến.
Vì vậy, thật lòng cô hy vọng có thể cùng anh chơi lâu hơn một chút.
Hứa Hân hít hít cái mũi, nén giọng nói: "Công việc, công việc vẫn rất ổn"
"Được rồi." Sầm Bắc Đình yên lặng vài giây, sau đó anh nói: "Hứa Hân, rốt cuộc em coi anh là gì của em?"
Hứa Hân sửng sốt, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, "Em..."
Sầm Bắc Đình tự giễu: "Anh vậy mà phải thông qua Ellen mới biết được bạn gái của mình đã bị đuổi việc."
Hứa Hân biết Sầm Bắc Đình định nói gì tiếp theo, cô chỉ yên lặng nắm chặt lấy di động.
"Đôi khi anh thật sự không biết phải làm thế nào mới khiến em vui vẻ".
Sầm Bắc Đình nhíu máy: "Đồ vật anh mua, em không thích; anh giả bộ tán tỉnh những cô gái khác em cũng không ghen, gặp phải rắc rối, người đầu tiên em nghĩ đến luôn luôn không phải là anh, thậm chí đến nói em cũng không muốn nói với anh một câu...!Em rõ ràng biết Sao Mai là công ty của anh, chỉ cần em nói với anh một tiếng, mọi việc đều sẽ được giải quyết, nhưng vì sao đến cả cơ hội như vậy em cũng không thể cho anh lấy một lần?"
"Em..."Hứa Hân giải thích: "Anh nói với em gần đây anh rất bận, hơn nữa chính em cũng có thể giải quyết được."
"Vậy thì sao! Em là bạn gái của anh! Em nghĩ có việc gì quan trọng với anh hơn em sao?" Sầm Bắc Đình gầm nhẹ: "Anh biết, tất nhiên anh biết, em có thể làm mội thứ.
Nhưng vì sao mỗi lần anh gọi điện thoại cho em, hỏi em thế nào em cũng không chịu nói?"
"Rốt cuộc em đang muốn giúp anh cái gì?"
"Kể cả anh không phải bạn trai em, lấy thân phận một người bạn bình thường, một người bạn học cũ, em cũng không cần thiết phải hiếu thắng đến mức như vậy trước mặt anh".
"Em..."
"Hứa Hân", Sầm Bắc Đình mệt mỏi vuốt mặt: "Thực ra, anh không phải người một chút cảm giác cũng không có."
Anh nhớ có một lần, mấy người bạn của họ rủ nhau đi ra ngoài uống rượu.
Từng người nếu không phải dẫn theo bạn gái thì cũng là người yêu, cả đám ngồi ở trước mặt Sầm Bắc Đình tình tứ giống một đàn ruồi bay qua bay lại.
Hôm đó Hứa Hân không đồng ý đi cùng Sầm Bắc Đình, cả nhóm chỉ có duy nhất anh là không có bạn đồng hành, mọi người thấy vậy đều cười Sầm Bắc Đình: "Vị kia nhà cậu đâu, sao không mang người đến? Cậu mỗi ngày đều khoe với chúng tôi nhưng đến cái bóng cũng chưa được gặp, không phải cậu tự bịa chuyện đấy chứ?"
"Cút." Sầm Bắc Đình mắng một câu.
Ellen đành đứng ra giảng hoà, thay Sầm Bắc Đình nói: "Hứa tiểu thư không dễ theo đuổi như vậy".
Lúc đó Sầm Bắc Đình đầy kiêu ngạo nói: "Vậy thì sao, cho dù cô ấy là tảng đá hay khối băng tôi cũng có cách làm cô ấy tan chảy.
Quả thật, anh đã giữ suy nghĩ này trong đầu một thời gian dài.
Anh cố gắng hết sức, tìm mọi cách làm Hứa Hân vui vẻ.
Ellen nói con gái đều thích trang sức, kim cương, anh liền mua cho Hứa Hân
Ellen nói con gái thích người bạn trai ôn nhu, săn sóc, anh liền mặc kệ công việc bận rộn đến đâu vẫn đến đón cô tan làm.
Nhưng Hứa Hân đối xử với anh vẫn vậy, cô thậm chí còn gọi anh là Sầm Bắc Đình, cách cưng hô thân mật hơn cũng từ chối gọi.
Anh tỏ tình với cô hai lần, nhưng một lần cô cũng không tin.
Anh nhớ lại ngày đó, khi Hứa Hân uống rượu say trở nên gần gũi với anh hơn, cô đặt tay lên ngực anh, trái tim anh lúc đó gần như muốn trào ra khỏi cổ họng, anh nghe thấy cô nói: "Chúng ta thử xem"
Khi đó anh vui mừng khôn xiết, anh cho rằng Hứa Hân đã đồng ý.
Thử rồi sẽ biết anh tốt, thử rồi sẽ không muốn rời khỏi anh.
Nhưng thật không ngờ, cô thật sự chỉ là muốn thử một lần.
"Nếu như em đã không muốn chơi." Giọng Sầm Bắc Đình càng ngày càng nhỏ, anh cảm thấy quá mệt mỏi khi phải ôm theo một trái tim nóng bỏng nhưng không thể bộc lộ ra ngoài, anh nói: "Anh sẽ không miễn cưỡng em nữa"
Không biết điện thoại đã ngắt từ bao giờ, microphone chỉ còn âm thanh tút tút.
Hứa Hân thất thần, mất một lúc mới phản ứng lại, Sầm Bắc Đình muốn chia tay với cô.
*
Trong phòng yên tĩnh không có ánh sáng, Hứa Hân ôm chân ngồi trên ghế sô pha liên tục ấn điều khiển đổi kênh trên TV.
Màn hình TV trong chốc lát chiếu hài kịch, một lát sau lại chuyển sang bi kịch, diễn viên hoạ mặt đầy màu sắc đứng trên sân khấu diễn vô cùng vui vẻ, nhưng một cảnh Hứa Hân cũng không xem vào, quãng thời gian bên nhau của cô cùng Sầm Bắc Đình cứ hiện lên trước mắt, đung đưa trước mặt cô như bộ phim quay chậm.
Tuần trước là sinh nhật cô, nhưng cô thực sự đã quên mất ngày hôm đó.
Cô là một người nhàm chán, đối với cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cũng không coi ngày nào là dịp đặc biệt.
Hôm đó Sầm Bắc Đình nói anh bận việc không thể đến đón cô, dặn cô tự về nhà cẩn thận.
Cô cũng không cảm thấy tức giận, tự mình lái xe về nhà.
Sau khi xuống xe cô nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều đèn nhỏ được xếp thành mũi tên chỉ đường, dẫn thẳng đến chân cầu thang, từ cầu thang đi lên trước cửa, một biển cánh hoa hồng được rải đầy đất.
Cô đi dọc theo hướng mũi tên chỉ dẫn, vừa đi vừa mắng Sầm Bắc Đình, trong lòng thầm nghĩ lát nữa phải đi xin lỗi hàng xóm, sau đó thu dọn sạch sẽ đống đồ này.
Đến khi cô vừa bước vào nhà đã thấy Sầm Bắc Đình cầm một bó hoa hồng lớn đứng ở trước cửa, sau lưng anh là chiếc bánh kem sinh nhật cao ba tầng thắp sáng bằng ánh nến.
Dưới ánh nến như biển sao trời, khuôn mặt Sầm Bắc Đình tuấn tú, anh nhìn cô mỉm cười nói: "Hân Hân, sinh nhật vui vẻ!"
Đối diện với căn phòng trống hiện tại, Hứa Hân chớp chớp đôi mắt.
Nơi đó đã từng có bóng dáng của Sầm Bắc Đình, có hơi thở của anh, nhưng giờ khắc này, tất cả biến mất như một đám mây mù.
Cô biết bản thân không nói cho Sầm Bắc Đình, không phải vì cô lo lắng anh bận rộn mà vì cô không cho phép bản thân sa vào sự che chở quá mức của một người.
Trong tiềm thức, cô không cho phép mình coi mối quan hệ này là nghiêm túc, thậm chí khi những người khác hỏi Sầm Bắc Đình có phải bạn trai của cô hay không, bản thân cô cũng ra sức phủ nhận, cô vẫn luôn đẩy Sầm Bắc Đình ra xa khỏi mình.
Bởi vì như vậy, nếu một ngày Sầm Bắc Đình cảm thấy chơi đủ rồi muốn rời khỏi cô, cô vẫn có thể đứng trước mặt Sầm Bắc Đình cười thật to, không cảm xúc mà nói, được thôi, tôi cũng không muốn chơi nữa.
Vì không muốn bản thân bị tổn thương,