Sau chuyến bay không ổn định kéo dài hai giờ đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh an toàn xuống sân bay Tô Châu.
Hứa Hân gọi một chiếc xe taxi, "Khách sạn XX"
Tài xế taxi này là người nói nhiều, lái xe đi với tốc độ chậm rì rì, tò mò nói chuyện phiếm với Hứa Hân: "Vừa xuống máy bay à? Chà, hôm nay mưa đá lớn như vậy mà cô cũng dám ngồi máy bay đến đây?"
"Khách sạn XX, cảm ơn".
Lòng Hứa Hân nóng như lửa đốt, cô không nhịn được cao giọng thúc giục tài xế.
"Biết rồi, biết rồi".
Tài xế taxi nói: "Mấy người trẻ tuổi các cô các cậu, tính tình ai cũng nóng nảy như vậy." Sau đó tài xế đạp chân ga, tốc độ xe gần như đạt đến một trăm km/h.
Thời điểm Hứa Hân đến được khách sạn, các phóng viên đã đứng đầy trong đại sảnh.
Mọi người đều biết Sầm Bắc Đình ở chỗ này, hơn nữa còn từ chối tham gia dự bữa tiệc tối nay.
Bọn họ cầm sẵn đồ nghề trong tay, tất cả những phóng viên ở đây đều đã sẵn sàng để chụp được cảnh Sầm Bắc Đình suy sụp rời khỏi khách sạn.
Con người thích tạo ra những vị thần, nhưng càng thích huỷ diệt thần hơn, câu chuyện về thiên tài rơi khỏi thần đàn ai mà không yêu thích? Bọn họ chờ ngày này lâu lắm rồi.
"Ellen, Ellen!" Hứa Hân đứng ở ngoài đám đông gọi tên Ellen
Ellen nghe thấy tiếng của cô, vội vàng kêu người dẫn cô vào khách sạn.
"Chúa ơi." Ellen vừa nhìn thấy Hứa Hân đã thốt lên: "Cô thật sự giống một con gà vừa bị rơi vào nồi canh."
Đầu tóc, quần áo của Hứa Hân, toàn bộ đều bị mưa gió bên ngoài xối ướt đẫm.
Cô phớt lờ ánh nhìn của người khác, vừa lấy giấy ăn thấm những giợt nước đọng trên đuôi tóc vừa hỏi Ellen: "Sầm Bắc Đình đâu? Tìm được anh ấy chưa?"
"Vẫn chưa tìm được người"
"Điện thoại thì sao?"
"Đã gọi.
Nhưng không ai nghe"
"Được rồi." Hứa Hân nói: "Gọi tiếp đi, tôi cũng gọi cho anh ấy"
Ellen thấy Hứa Hân hoảng loạn như vậy liền an ủi: "Không có việc gì, Sầm không phải người yếu ớt như vậy, tuy rằng sản phẩm bị sao chép là chuyện lớn, nhưng anh ấy đã đi được tới ngày hôm nay, lại gây dựng được công ty phát triển lớn như vậy, trước đây cũng đã vấp ngã không biết bao nhiêu lần, Sầm sẽ không vì vậy mà nghĩ quẩn đâu."
Hứa Hân nhỏ giọng nói với Ellen: "Chúng tôi mới chia tay ngày hôm qua."
Ellen: "..."
Ellen im lặng hai giây, sau đó nhanh chóng rút điện thoại: "Hiện tại tôi lập tức báo nguy, có cần gọi 120 không?"
Hai người họ đang nói chuyện ở ngoài hành lang, lúc này cửa phòng đột nhiên bật mở, Sầm Bắc Đình vẫn còn ngái ngủ vội vàng chạy ra: "Xong rồi, xong rồi, sẽ bỏ lỡ...."
Sau khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, cơn buồn ngủ của Sầm Bắc Đình lập tức bị doạ tỉnh.
Anh ngẩn ra tại chỗ, giống một con rối gỗ bị yểm bùa đứng im bất động.
Anh cảm thấy khả năng cao là mình phát điên rồi, sau đó sinh ra ảo giác, nếu không Hứa Hân tại sao lại xuất hiện ở đây?
Ngày hôm qua sau khi nổi giận với Hứa Hân anh lập tức cảm thấy hối hận.
Anh đã uống rất nhiều rượu, trong cơn say vội vàng đặt chuyến bay đầu tiên quay về thành phố S sau đó đùng đùng lấy đầu đập vào tường.
Hậu quả của việc phát điên này chính là sáng hôm sau tỉnh dậy cả người không khác người chết là bao.
Anh đã suy nghĩ cẩn thận, không phải chỉ là không muốn nghiêm túc thôi sao?
Được thôi.
Cùng lắm anh chơi cùng cô, anh sẽ cố gắng mà chơi với cô, một ngày nào đó cô vừa lòng với biểu hiện tuỳ ý gọi đến kêu đi của mình, biết đâu anh lại gặp được may mắn, vậy là có thể ở bên cô cả đời.
Hiện tại thì tốt rồi, anh giận quá mất khôn, cuối cùng đến cả bạn bè cũng không làm được.
"Hân Hân..." Anh thật sự muốn ôm người trước mặt, xác nhận cô thật sự tồn tại ở đây mà không phải là ảo tưởng trong đầu anh.
Nhưng anh không dám động đậy, anh còn có thể ôm cô sao? Anh lấy tư cách gì mà ôm cô?
Sầm Bắc Đình vẫn còn đang do dự, Hứa Hân đã nhào tới ôm chặt lấy cổ anh, trên người cô ướt đẫm nước mưa, rất lạnh, anh theo bản năng cử động tay chân, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cô.
Anh lập tức nghẹn ngào: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi", anh ôm chầm lấy cô giống như ôm một bảo vật bị thất lạc đã tìm lại được, anh không ngừng nói xin lỗi, hôn liên tục lên đỉnh đầu cô, hốc mắt đỏ bừng.
Anh thật sự muốn khóc: "Bảo bối, bảo bối...Anh không nên tức giận với em"
"Anh uống nhiều quá"
"Anh không an ủi em....!Em có sao không? Có ổn không?"
Hứa Hân ôm lấy Sầm Bắc Đình, "Em không sao".
Tâm trạng lo lắng của cô cuối cùng cũng buông xuống, anh không có việc gì, thật tốt quá.
Ellen đứng ở một bên che mặt khóc vì sung sướng, hoá ra người biến mất không thấy tăm hơi chỉ là do ngủ quên.
Nhưng sức chịu đựng của cậu cũng có giới hạn, cậu không quen nhìn hai người trước mắt tình chàng ý thiếp, thề sống thề chết như vậy.
Ellen tức giận chỉ vào mũi Sầm Bắc Đình mắng to: "Sầm Bắc Đình, cái tật xấu này của anh, gọi điện thoại cũng không chịu nghe, gõ cửa không phản ứng, làm em còn tưởng anh đi tìm chết rồi!"
"Nghĩ vớ vẩn gì vậy? Tại sao anh phải tìm chết?" Sầm Bắc Đình thản nhiên nói: "Anh chỉ ngủ quên thôi"
"Được được được", Ellen nghẹn khuất nhìn một bát thức ăn cho chó lao về phía mình, "Hai người làm nhanh lên."
Sầm Bắc Đình ôm Hứa Hân trở lại phòng.
Vừa rồi anh ôm cô lâu như vậy mà người Hứa Hân vẫn lạnh như băng, quần áo cũng ướt đẫm.
Sầm Bắc Đình ôm cô đặt ở cuối giường, anh muốn vào phóng tắm pha nước ấm cho cô, đang định quay lại hỏi cô có mang quần áo theo không thì Hứa Hân đã vòng tay qua cổ anh.
Hứa Hân nghĩ rằng Sầm Bắc Đình phải rời đi, cô vội nói: "Sầm Bắc Đình, chúng ta đừng chia tay được không..."
Sầm Bắc Đình đang ngồi xổm dưới đất lập tức đóng băng tại chỗ.
Hứa Hân mới khóc xong, đuôi mắt hình quạt đỏ hoe, chóp mũi nhỏ nhắn cũng ửng đỏ.
Anh như trở về chàng thiếu niên chưa trải sự đời, chân tay luống cuống, sốt ruột nói: "Ai muốn chia tay với em? Ai nói vậy? Hân Hân, chuyện chúng ta vừa trải qua rất bình thường, cặp đôi nào mà không từng cãi nhau một hai lần? Mỗi khi cãi nhau lại nháo đòi chia tay, em đang nói lung tung cái gì vậy?"
Anh nắm lấy đôi tay của Hứa Hân, xoa nhẹ, sau đó áp tay cô lên lồng ngực mình, anh đau lòng nói: "Thời tiết hôm nay xấu như vậy, em đến đây bằng cách nào?"
"Em ngồi máy bay tới".
Hứa Hân nói.
Anh hít một hơi thật sâu, thời tiết xấu như vậy, chuyến bay hẳn là bị hoãn rất lâu: "Em đợi ở sân bay bao lâu rồi."
"Một lúc"
"Một lúc là bao lâu."
Rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, Hứa Hân không dám che giấu, thành thật báo cáo: "Ba tiếng."
Đôi bàn tay to lớn đang che phủ trên tay cô bỗng nhiên trở nên nặng nề, Sầm Bắc Đình tức giận trừng lớn mắt: "Anh nghĩ em chính là muốn chọc tức chết anh! Đến đây làm cái gì? Em là con gái, phải biết yếu ớt một chút.
Về sau không cho phép ngồi máy bay đến tìm anh thế này nữa, có biết không?"
Có nhiều người chính là như vậy, họ có thể trèo đèo lội suối đến gặp bạn nhưng lại không mong bạn phải vượt sóng vượt gió đến gặp họ.
Anh không muốn Hứa Hân làm như vậy, bởi vì đó là những gì anh đã làm, anh biết điều này khó khăn vất vả đến nhường nào.
Hứa Hân gục đầu xuống chạm nhẹ trán lên trán Sầm Bắc Đình, cô đã đoán được tính cách của anh, dù anh là người mềm mỏng hay cứng rắn, chỉ cần cô yếu ớt đứng trước mặt anh, Sầm Bắc Đình có tức giận đến mấy cũng không dám hung dữ với cô.
Quả nhiên, Sầm Bắc Đình lập tức mềm lòng, vòng một tay ôm cô, bế khỏi giường.
Hứa Hân hoảng sợ, hai tay chống trên vai Sầm Bắc Đình, "Anh làm gì vậy?"
Sầm Bắc Đình ôm cô đi về phía phòng tắm, "Tắm rửa! Quần áo của em ướt hết rồi", anh nhìn cô đăm đăm: "Hay em muốn câu dẫn anh?"
Hứa Hân đỏ mặt, cô thường xấu hổ mỗi mỗi khi Sầm Bắc Đình nói lời trêu đùa, nhưng hôm nay cô muốn làm Sầm Bắc Đình vui vẻ, vì thế da mặt dày ừ một tiếng.
Sầm Bắc Đình véo cô một cái: "Thật là có bản lĩnh".
Ngoài mặt anh tỏ ra tức giận như vậy nhưng động tác bế cô vào phòng tắm lại vô cùng dịu dàng.
Bồn tắm đã đổ đầy nước ấm.
Bàn tay to của anh ướt đẫm sữa tắm.
Hứa Hân dựa người bên cạnh thành bồn, mái tóc dài xoã ở bên ngoài, Sầm Bắc Đình giúp cô thoa sữa tắm, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, hai người bọn họ lại vừa mới