"Làm sao vậy?" Cố Vi Ngôn quay đầu lại một chút.
"Không có việc gì......" Cô muốn nói lại thôi, cảm thấy ngượng ngùng......!Vẫn là không nói thì tốt hơn.
Cố Vi Ngôn: "......"
Hai người cứ như vậy an tĩnh trong chốc lát.
Bỗng nhiên.
Hình như Lâm Xảo Xảo nghe một chút âm thanh gì đó rất không tầm thường.
Cô dựng lên lỗ tai, cẩn thận nghe nghe một chút, âm thanh này là......!
Làm một vị nữ sĩ đã kết hôn, Lâm Xảo Xảo tự nhiên hiểu được tiết tấu âm thanh này là gì.
Âm thanh của một người phụ nữ kiều suyễn ở trong đêm tối làm người khác sẽ có chút suy nghĩ bậy bạ.
Chẳng qua, nhìn qua thì khách sạn cũng rất có cấp bậc nhưng tại sao cách âm lại kém như vậy?
Cô đã nghe được thì Cố Vi Ngôn ở bên cạnh tự nhiên cũng nghe tới rồi.
Hai người yên tĩnh một chút.
Nhưng họ lại phát hiện, càng an tĩnh thì âm thanh có tiết tấu lại càng rõ ràng hơn.
Một chút lại một chút, rất là kiêu ngạo.
Lâm Xảo Xảo có chút xấu hổ nói: "Nơi này cách âm không tốt lắm."
"Chắc là không phải."
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
"Vậy......?"
"Có thể là do âm thanh của bọn họ quá lớn." Cố Vi Ngôn đạm nói.
Lâm Xảo Xảo: "......"
Phải kịch liệt bao nhiêu thì mới có thể xuyên qua vách tường, làm cho những người ở cách vách như bọn họ nghe được mà người như lạc vào trong cảnh......!
Nghe âm thanh này, Lâm Xảo Xảo cũng thấy chính mình có chút không thích hợp, cảm giác bản thân hẳn là phải nói chút cái đó, tốt xấu cũng nên tâm sự một chút, bằng không hai người ở chỗ này nghe âm thanh cũng ngủ không được a.
Lâm Xảo Xảo vừa định nói gì đó, bàn tay ấm áp của Cố Vi Ngôn liền đặt lên trên eo của cô.
Anh để cằm đặt trên đỉnh đầu Lâm Xảo Xảo, hỏi: "Cái kia của em đi rồi đúng không?"
Lâm Xảo Xảo âm thanh không lớn: "Đi rồi......"
Cố Vi Ngôn cười khẽ một tiếng.
" Thế cũng tốt, có phối nhạc như vậy, nhưng thật ra có thể làm cho anh càng tiến vào trạng thái nhanh hơn."
Lâm Xảo Xảo: "?"
Cố Vi Ngôn vuốt áo ngủ trên người Lâm Xảo Xảo, nhẹ giọng nói: "Đi ngủ còn mặc cái này làm cái gì, em không khó chịu?"
Lâm Xảo Xảo: "Em cảm thấy rất nình thường."
Cố Vi Ngôn: "Như vậy đối thân thể không tốt, vẫn nên cởi ra, đối với thân thể em tốt hơn."
Lâm Xảo Xảo hoài nghi nhìn về phía Cố Vi Ngôn: "Anh xác định là suy nghĩ vì thân thể của em?"
Cố Vi Ngôn trả lời rất có ý tứ: "Đó là một bộ phận của nguyên nhân đi."
"......"
Tựa hồ Cố Vi Ngôn không phải đang thương lượng cùng Lâm Xảo Xảo, mà là một bên vừa nói một bên vừa đem áo ngủ cởi xuống dưới.
Ngón tay Cố Vi Ngôn thực linh hoạt, lập tức liền đem nơ con bướm được thắt thật xinh đẹp kia cởi ra, sau đó chậm rãi lột phía bên ngoài......!
Trong đêm đen ánh đèn mỏng manh, nhưng Cố Vi Ngôn vẫn thấy được một thân thể phi thường mỹ diệu.
Tuy rằng dáng người Lâm Xảo Xảo không thể nói là nóng bỏng, nhưng vẫn phi thường đẹp mắt.
Dáng người cô vốn rất mảnh khảnh, nhưng mà vẫn có trước cong sau vểnh, đủ để cho rất nhiều người phụ hâm mộ.
Tiếng hít thở của Cố Vi Ngôn trầm trọng thêm vài phần, trong đêm đen, Lâm Xảo Xảo không nhìn thấy được trong mắt của anh cũng tối sầm vài phần.
Đó là bộ dáng một nam nhân động tình.
Lâm Xảo Xảo cảm giác chính mình lúc đối mặt Cố Vi Ngôn giống như hóa thành một bãi nước, cả người đều không có sức lực.
Cố Vi Ngôn trên người phát ra hormone thường xuyên làm cô không khống chế được chính mình, mà bản thân cô cũng không phải kháng cự làm loại chuyện này, thậm chí một chút yêu thích.
Hai người yêu nhau hợp hai làm một vốn dĩ là một việc thập phần mỹ diệu, hơn nữa hai người đối với thân thể của đối phương rất là quen thuộc, cho nên làm như thế nào để Lâm Xảo Xảo thoải mái Cố Vi Ngôn đương nhiên là hiểu biết.
Lâm Xảo Xảo đầu tóc có chút hỗn độn tán ra ở trên gối đầu làm tăng thêm vài phần mỹ cảm.
Không khí kiều diễm mà lại làm người ta mặt đỏ tim đập.
......!
......!
Thời gian không biết đã trôi bao lâu, Lâm Xảo Xảo cảm giác chính mình đã rất mệt.
Mãi cho đến khi Cố Vi Ngôn gắt gao cầm lấy tay cô, rất là dùng sức, giống như là phải bắt được bảo bối trân ái nhất của mình......!
......!
......!
Ngày hôm sau.
Lâm Xảo Xảo bị liên hoàn call đoạt mệnh của Dương Hân đánh thức.
Lâm Xảo Xảo có chút mơ hồ cầm lấy di động từ một bên, nó đã kêu nửa ngày, thật là quấy nhiễu mộng đẹp của người khác.
"Uy......" Lâm Xảo Xảo hữu khí vô lực nói.
Dương Hân ở bên kia đầu dây nói: "Không phải chứ, Lâm tiểu thư, cậu cùng Cố tiên sinh nhà cậu có chuyện gì thế, mấy giờ rồi mà còn chưa rời giường, chúng ta có đi về hay không? Hay là hai người còn tính toán ở lại chỗ này chơi thêm một ngày? Nếu là như thế thì tớ cũng không có ý kiến gì."
Lâm Xảo Xảo mắt nhắm mắt mở: "Vài giờ?"
Dương Hân: "Đều 9 giờ rồi! Cậu đúng là một con heo lười!"
"......"
Lâm Xảo Xảo đưa điện thoại ra xa một ít, nhìn thời gian trên đó, đúng là đã hơn 9 giờ.
Cô lại đem điện thoại đưa lên tai, lên tiếng: "Ngô......!Tốt, tớ đã biết, bây giờ sẽ rời giường."
"Từ từ!" Dương Hân lúc kinh lúc rống.
"Làm sao vậy?" Lâm Xảo Xảo cảm thấy vẫn rất buồn ngủ, cũng không có nhiều tinh lực để nói chuyện.
"Theo lý mà nói ngày hôm qua cũng không mệt như vậy đi, hơn nữa rất sớm đã về khách sạn rồi, sao cậu vẫn buồn ngủ như thế, tối hôm qua có phải là hai người đã trộm làm chuyện ngượng ngùng đúng không?" Dương Hân cười xấu xa nói.
"......" Lâm Xảo Xảo rất là quyết đoán ngắt điện thoại.
Dương Hân này chỉ biết trêu ghẹo cô.
Ngắt điện thoại xong, Lâm Xảo Xảo mới phát hiện vị trí bên người không có người.
Di, Cố Vi Ngôn đâu.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Mới vừa đặt nghi vấn một chút, Lâm Xảo Xảo liền nhìn thấy Cố Vi Ngôn từ trong phòng tắm đi ra ngoài.
Nguyên lai người này tắm buổi sáng a.
Lâm Xảo Xảo lười biếng nói một câu chào hỏi: "Sớm a, Cố tiên sinh."
Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Vẫn buồn ngủ?"
"Vâng......" Lâm Xảo Xảo không phải rất muốn thức dậy nhưng lại sợ Dương Hân gọi điện thoại tới đây thúc giục, đành phải giãy giụa rời giường.
Cố Vi Ngôn cười nhạt: "Đều do anh, tối hôm qua muốn quá nhiều."
"......!" Lâm Xảo Xảo đột nhiên lập tức ngẩng đầu, thiếu chút nữa bị trật cổ.
Người này!
Tại sao lại có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói ra những việc thực làm người ta ngượng ngùng a......!
Lâm Xảo Xảo rời giường mặc quần áo thật nhanh, lại phát hiện quần áo cách chính mình có chút xa mà hiện tại cô lại trần như nhộng.
Lâm Xảo Xảo ho khan một