Lâm Xảo Xảo giải thích nói: "Không phải......!Ý của em là anh lái xe tay không rảnh, em có thể giúp anh một chút." Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: "Anh hiểu được ý của em, bất quá trong chốc lát đến trạm xăng dầu anh ăn là được, bằng không em sẽ dễ dàng khiến cho anh quá mức phân tâm."
Lâm Xảo Xảo gật gật đầu: "Vậy được rồi."
Khi trở về, họ đưa Dương Hân trở về trước, sau đó Cố Vi Ngôn lái xe đưa Lâm Xảo Xảo về Cố gia.
Lâm Xảo Xảo cởi bỏ đai an toàn, nhìn về phía Cố Vi Ngôn: "Anh muốn đi đâu a?"
Cố Vi Ngôn nhìn về phía cô, nhàn nhạt trả lời: "Anh muốn đi công ty một chuyến."
"Chủ nhật cũng đi?"
"Ừ, có chút việc còn không có xử lý xong."
"Thật đúng là trăm công ngàn việc a." Lâm Xảo Xảo cảm thán một câu.
Cố Vi Ngôn khóe miệng nhẹ cong lên: "Anh không kiếm tiền thì nuôi em thế nào?"
Lâm Xảo Xảo: "Ai, đừng nói như vậy, kỳ thật em rất dễ nuôi sống."
Cố Vi Ngôn lông mày hơi nhíu một chút, "Cố phu nhân, anh phải hữu nghị nhắc nhở em một chút, có đôi khi em tùy tiện mua một cái áo khoác đều bằng người thường mấy tháng sinh hoạt phí."
Lâm Xảo Xảo khụ khụ hai tiếng.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
"Đó là chúng ta hiện tại có điều kiện như vậy a, nếu anh là một người bình thường thì em đây liền không mua đồ xa xỉ, bình phàm sinh hoạt em cảm thấy cũng rất tốt, trạng thái kinh tế thế nào sẽ quyết định trình độ sinh hoạt của chúng ta, hưởng thụ thoải mái một chút, có thể tiết kiệm một chút, chỉ cần hai người cảm tình tốt, những việc khác đều không phải vấn đề a."
Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Lời nói này thật khiến cho nhân tâm thoải mái, nếu anh là một người đàn ông nghèo khó thì em vẫn sẽ ở cùng anh sao?"
Lâm Xảo Xảo không có tự hỏi gật đầu: "Em thích chính là bản thân anh, vô luận anh như thế nào thì em đều sẽ không quên sơ tâm."
Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo trong chốc lát, sau đó cúi người ở trên môi Lâm Xảo Xảo hôn một chút.
Môi mềm mại, nhẹ nhàng đụng vào, mang theo một chút hương vị ngây thơ.
Lâm Xảo Xảo bị hôn đến có chút ngốc.
Cố Vi Ngôn sờ sờ tóc cô: "Yên tâm, sẽ không làm em chịu khổ, cứ an tâm đương Cố phu nhân, thật tốt hưởng thụ sinh hoạt là được, mặt khác sự tình không cần em phải nhọc lòng, bảo vệ được thế giới tiểu công chúa của em chính là trách nhiệm của anh."
Lâm Xảo Xảo chớp một chút đôi mắt: "Cố Vi Ngôn, anh đối với em thật tốt."
Cố Vi Ngôn: "Ngày đầu tiên biết?"
"Đương nhiên không phải lạp."
Cố Vi Ngôn câu môi: "Cũng là, thời điểm nháo tiểu tính tình đại khái là sẽ coi anh là cái vương bát đản*."
Lâm Xảo Xảo: "............"
Cô ho khan một tiếng, vì chính mình biện bạch: "Đừng nói bậy, em cũng không phải là nghĩ như vậy......"
Cố Vi Ngôn cười nói: "Ừ, về nhà trước nghỉ ngơi một chút đi."
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Vâng."
Lâm Xảo Xảo về đến nhà lúc sau bỗng nhiên nhớ tới bài tập về nhà của lớp học thư pháp còn không có làm.
Cô vừa nhớ tới liền thật nhanh đem đồ vật lấy ra, vội vội vàng vàng chuẩn bị làm bài tập, nếu ngày mai đi học, bị thầy giáo phát hiện không có hoàn thành nhiệm vụ, như vậy không phải cô sẽ biến thành một người học sinh hư sao.
Hiện tại cô đối với học tập vẫn còn rất nhiệt tình.
Lâm Xảo Xảo phát hiện ở trong phòng ngủ làm có chút bó tay bó chân, không thể duỗi thân, liền ôm một đống đồ vật của mình đi đến Cố Vi Ngôn thư phòng, lúc này đành phải mượn phòng làm việc của anh một chút.
Vào bên trong thư phòng của Cố Vi Ngôn, Lâm Xảo Xảo có chút tò mò trái phải nhìn nhìn một chút.
Số lần cô tới nơi này có thể đếm được trên đầu ngón tay, chủ yếu cảm thấy nơi này cũng không có hứng thú gì, cho nên tới rất ít, nhưng thật ra Cố Vi Ngôn không có việc gì thì thích ngồi ở bên trong thư phòng.
Tới gần cái giá sách bên tường liền thấy được bên trong sách nhiều đến đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, Lâm Xảo Xảo biết trước kia Cố Vi Ngôn là một người rất có học vấn, nhưng là không biết ngày thường anh cũng là một người thích đọc sách như vậy.
Lúc chưa kết hôn thì Cố Vi Ngôn thực ngắn gọn giới thiệu qua chính mình là thạc sĩ song học vị ở đại học Oxford, hiện tại ngẫm lại thì đúng là danh xứng với thực.
Lâm Xảo Xảo đem đồ vật của mình để lên trên bàn sách của Cố Vi Ngôn, cô thấy được trên bàn có một cái khung ảnh.
Lâm Xảo Xảo hơi hơi sửng sốt một chút.
Đây là ảnh chụp khi nào? Chính cô đều không có ấn tượng.
Trong bức ảnh Lâm Xảo Xảo ngồi xổm bên dưới cây ngô đồng, vuốt ve một con mèo nhỏ màu trắng lưu lạc, sườn mặt nhìn qua rất là yên tĩnh tốt đẹp.
Lâm Xảo Xảo nhìn vài lần, phát hiện chính mình nghĩ không ra liền không suy nghĩ nhiều nữa, hiện tại phải thật nhanh hoàn thành bài tập mới là quan trọng nhất.
Cô phát hiện một khi nhập tâm bắt đầu làm một chuyện thì thời gian liền sẽ bất tri bất giác trôi qua rất nhanh, chờ đến khi cô hoàn thành bài tập thầy giáo giao và nhìn qua thời gian thì mới phát hiện thời gian đều đã trôi qua một buổi trưa.
Bất quá cũng may bài tập đều đã hoàn thành, Lâm Xảo Xảo trong lòng như trút được gánh nặng, có một loại cảm giác thành tựu, cái loại cảm giác làm xong bài tập này ở thời cấp 3 đã thật lâu đều không có trải qua.
Trong lòng cô còn có điểm ẩn ẩn chờ mong có thể được thầy giáo khích lệ.
Ngày hôm sau, Lâm Xảo Xảo liền đến lớp thư pháp học tập, cô cũng không quên chính mình còn gánh vác trách nhiệm luyện thư pháp.
Lâm Xảo Xảo thậm chí còn đáp ứng Cố Vi Ngôn chờ đến lúc học thành tài sẽ viết một bức tranh chữ cho anh, đến lúc đó sẽ đặt ở trong văn phòng của anh ở công ty, giúp cho căn phòng thêm vài phần thư hương chi khí.
Cố Vi Ngôn bộ dáng thoạt nhìn là nghiêm túc, cho nên Lâm Xảo Xảo cũng ở trong lòng quyết tâm, khi mình học thành tài khẳng định sẽ bộc lộ tài năng cho Cố Vi Ngôn xem.
Lâm Xảo Xảo ôm bài tập của mình tới lớp thư pháp, đi tới cửa phòng học, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch.
Thầy Văn vẫn chưa tới?
Lâm Xảo Xảo liền tìm cái ghế dựa để ngồi chờ trong chốc lát.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Không đến năm phút, cửa phòng học bị người đẩy ra từ bên ngoài, Lâm Xảo Xảo tưởng thầy Văn tới, liền từ trên ghế đứng lên.
Không ngờ, đẩy cửa ra là một nam nhân văn nhã, tuấn mỹ.
Hắn mặc một cái áo sơ mi màu lam nhạt kẻ ô vuông, thoạt nhìn trên người mạc danh mang theo một cổ thư hương hơi thở, hơn nữa nhìn rất bình dị gần gũi, cái loại cảm giác này rất giống với thầy Văn.
Lâm Xảo Xảo có chút