Đến lúc Lâm Xảo Xảo ngồi lên đùi Cố Vi Ngôn vẫn đang ngốc ngốc.
Hả? Tình huống này là như thế nào?
Lâm Xảo Xảo giãy giụa một chút, hỏi: "Anh làm cái gì......"
Cố Vi Ngôn trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích, lại đụng đến thì anh sẽ cho rằng em đang cố ý."
Lâm Xảo Xảo không phải một thiếu nữ chưa trải sự đời, Cố Vi Ngôn vừa nói cái này thì cô đương nhiên minh bạch nó có ý gì.
Cho nên cô liền lập tức bất động, cô ngượng ngùng ở trong văn phòng Cố Vi Ngôn làm cái gì mà văn phòng play.
Cố Vi Ngôn nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Lâm Xảo Xảo, cười khẽ, đầu ngón tay thon dài nắm cằm cô, ở trên môi dùng sức hôn một chút.
Lâm Xảo Xảo trơ mắt nhìn môi của Cố Vi Ngôn vốn dĩ có chút nhạt nhưng bởi vì thân mật tiếp xúc với môi cô lập tức chút hơi hơi hồng nhuận lên.
Đừng nói, nhan sắc này thật đúng là khá xinh đẹp......
Lâm Xảo Xảo không nhịn được phụt một tiếng bật cười.
Cố Vi Ngôn có chút khó hiểu nhìn về phía cô: "Em cười cái gì?"
Lâm Xảo Xảo nghẹn cười: "Hôm nào anh có thể thử thoa một chút son môi của em, em cảm thấy nó rất thích hợp anh."
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Cố Vi Ngôn vươn ngón tay ra vuốt miệng mình một chút, lập tức minh bạch Lâm Xảo Xảo có ý tứ gì.
Anh hơi hơi híp đôi mắt một chút, nhìn Lâm Xảo Xảo.
"Em thật đúng là một tiểu phôi đản (tiểu trứng thối)."
Lâm Xảo Xảo: "Đừng nói em keo kiệt, em có thể đem số màu của son môi nói cho anh, Dior999, để trợ lý giúp anh đi mua."
Nói xong, Lâm Xảo Xảo lại cười, thật giống một con mèo giảo hoạt.
Cố Vi Ngôn: "Nếu em nói như vậy nói, như vậy về sau anh sẽ không hôn môi em nữa."
"Cái gì?"
Cố Vi Ngôn môi dần dần trượt xuống, Lâm Xảo Xảo đôi mắt hơi hơi trừng lớn.
Này......!Tên Cố Vi Ngôn này!
Năm phút lúc sau.
Lâm Xảo Xảo ngồi ở một bên sô pha bọc da, vẻ mặt đề phòng nhìn Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng, mở nắp hộp giữ ấm ra.
"Cách anh xa như vậy làm cái gì? Anh còn có thể ăn em sao."
Lâm Xảo Xảo: "......!Đó cũng không phải không có khả năng."
Cố Vi Ngôn từ hộp giữ ấm bên trong lấy đũa ra, đem đồ ăn bên trong đặt lên trên bàn.
Bộ dáng thoạt nhìn thật không tồi.
Cố Vi Ngôn hỏi: "Em ăn no rồi?"
"Ừ."
"Hôm nay có phải mẹ đến nhà không?" Cố Vi Ngôn đạm thanh hỏi.
Lâm Xảo Xảo lông mi chớp chớp một chút: "Anh làm sao mà biết được?"
Cố Vi Ngôn câu môi: "Đoán một chút là được, bằng không em cũng sẽ không tới nơi này, khẳng định là để sớm thoát khỏi ma trảo của mẹ."
"......"
Anh thật đúng là đã nhìn thấu chính mình.
Cố Vi Ngôn: "Mẹ cùng em nói cái gì?"
Lâm Xảo Xảo do dự một chút, vẫn là nói: "Có phải là người hơi lớn tuổi sẽ đặc biệt muốn cháu trai cháu gái không?"
Tay cầm đũa của Cố Vi Ngôn dừng một chút: "Mẹ cùng em nói cái này?"
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Đúng vậy, kỳ thật em còn rất kinh ngạc, bởi vì lúc trước cảm giác mẹ không phải người đặc biệt để ý loại chuyện này, không nghĩ tới cũng sẽ cùng em nói cái này."
Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Người lớn tuổi khả năng sẽ phá lệ thích trẻ con."
Lâm Xảo Xảo: "Ai......"
Cố Vi Ngôn ngẩng đầu nhìn cô: "Vậy em trả lời như thế nào?"
Lâm Xảo Xảo: "Đương nhiên chính là thuận theo tự nhiên, loại chuyện này không thể cưỡng cầu a."
Cố Vi Ngôn gật gật đầu, không nói gì thêm.
Lâm Xảo Xảo dù sao cũng không có việc gì liền nhìn Cố Vi Ngôn ăn cơm, trong lúc đó còn câu được câu không mà trò chuyện, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Chờ đến khi Cố Vi Ngôn ăn cơm xong, Lâm Xảo Xảo vừa lúc