Sau đó buổi xã giao kết thúc.
Cố Vi Ngôn ngồi trên xe, anh cúi đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhéo chiếc mũi cao thẳng một chút.
Lâm Xảo Xảo nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cây cối san sát ở trước mắt cô không ngừng lùi lại.
Cây cối mùa này vẫn xanh tươi mơn mởn.
Cô nghiêng đầu một chút, gọi một tiếng: "Cố Vi Ngôn."
Cố Vi Ngôn ngẩng đầu: "Làm sao vậy."
Lâm Xảo Xảo hỏi: "Vừa rồi người phụ nữ ở bên trong kia......"
"Em nói Ngụy Na?"
"Đúng vậy."
Cố Vi Ngôn nhìn cô.
Lâm Xảo Xảo tự hỏi nói: "Em cảm giác có chút không thích hợp......"
Cố Vi Ngôn khóe môi gợi lên.
Lâm Xảo Xảo nhìn anh một cái: "Anh cười cái gì?"
Cố Vi Ngôn hỏi lại: "Em cảm giác không đúng chỗ nào?"
"Em cảm giác anh đối với cô ấy thực lãnh đạm, chính là thực không thích người này cảm giác, sau đó ánh mắt cô ấy nhìn em cũng có một chút kỳ quái, nơi nào kỳ quái thì em cũng không nói lên được, dù sao chính là có một chút không thích hợp."
"Đây là giác quan thứ sáu của em?" Cố Vi Ngôn nhẹ giọng hỏi.
"Hẳn là đi."
Cố Vi Ngôn trầm mặc một chút, sau đó nói: "Làm một người đàn ông đã kết hôn, việc làm như không thấy đối nữ nhân khác anh cảm thấy đây là việc anh nên làm."
Lâm Xảo Xảo châm chước một chút nói: "Người phụ nữ ấy có phải thích anh hay không?"
Cố Vi Ngôn nhìn cô một cái, ba giây sau, anh vươn tay nhéo gương mặt Lâm Xảo Xảo một chút.
Thực mềm mại, còn có độ co dãn, xúc cảm khi nhéo cũng không tồi.
Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên bị niết mặt, trong miệng mơ hồ nói không rõ: "Ngô......!Anh làm cái gì......!Buông ra......"
Cố Vi Ngôn cúi đầu, cười khẽ nhìn cô, phảng phất cực kỳ thú vị giống nhau.
"Xem ra tâm của em rất lớn."
"Hả?" Một đôi mắt đen của Lâm Xảo Xảo tò mò nhìn Cố Vi Ngôn.
"Phản ứng đầu tiên của một người phụ nữ bình thường không phải đều là ghen sao? Ngược lại đến em lại có một bộ dạng rất tò mò." Cố Vi Ngôn nói.
Lâm Xảo Xảo: "Nào có, em chính là hỏi một chút."
Cố Vi Ngôn buông lỏng tay ra, cảm giác trong tay vẫn còn vương vấn cảm xúc trơn trượt kia, có chút luyến tiếc loại cảm giác này.
Cố Vi Ngôn: "Có lẽ là đi."
Lâm Xảo Xảo xoa xoa khuôn mặt của mình, cảm giác bị Cố Vi Ngôn vô tình □□, tuy rằng lực đạo của anh cũng không nặng.
Lâm Xảo Xảo: "Không phải em tâm lớn, mà là cảm giác cho dù có người phụ nữ nào đó thích anh thì cũng không phải là một chuyện hiếm lạ a."
Lời này của cô cũng lời nói thật.
Một người đàn ông ưu tú giống như Cố Vi Ngôn thì có nữ nhân thích anh tuyệt đối không phải một chuyện kỳ quái, nam nhân như vậy mặc kệ kết hôn hay không kết hôn đều là người mà những người phụ nữ khác muốn được đến.
Nếu đạo đức của họ điểm mấu chốt thì biết nam nhân đã kết hôn sẽ không động đậy đến.
Nhưng nếu là loại người mặc kệ người khác, chỉ vì tình cảm của mình mà không từ thủ đoạn thì cướp được vào tay mình là của mình.
Lúc trước trước khi cùng Cố Vi Ngôn kết hôn, bố của cô đã nói với cô rằng kết hôn với nam nhân ưu tú như Cố Vi Ngôn thì nhất định phải chuẩn bị tâm lý tốt, không thể làm chính mình biến thành loại phụ nữ ghen tỵ thiện nghi, như vậy không chỉ khiến đôi phương rất mệt mà ngay cả bản thân mình cũng mệt.
Hôn nhân chân chính là sự tin cậy lẫn nhau, cho dù biết anh rất ưu tú, cũng phải có tự tin với bản thân, đối với anh cũng có tự tin.
Bởi vì ruồi bọ cũng không đinh có phùng trứng, nếu một người đàn ông đã quyết tâm xuất quỹ, mặc kệ có người phụ nữ nào câu dẫn hắn hay không thì tâm của hắn đều đã chạy.
Sự tin tưởng của Lâm Xảo Xảo đối với Cố Vi Ngôn là xuất phát từ bên trong nội tâm, tin tưởng anh sẽ không có khả năng làm ra bất kỳ một việc xuất quỹ nào, vô luận là từ thân thể vẫn là trong tinh thần.
Bởi vì Cố Vi Ngôn người này có thói ở sạch rất nghiêm trọng, điểm này giới hạn trong chính anh.
Anh là một người thực nghiêm cẩn, hơn nữa tuyệt đối khinh thường với làm một việc ít lén lút.
Một mắt đôi thâm thúy của Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu đi, dựa vào trên ghế dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi, thoạt nhìn là bộ dáng không muốn nói chuyện.
Lâm Xảo Xảo:?
Đây là làm sao vậy??
Túc giận???
Lâm Xảo Xảo thò lại gần, ngón tay lay mí mắt Cố Vi Ngôn một chút.
"Sao anh không nói gì?"
Cố Vi Ngôn nửa mở mở mắt, nhìn cô.
Cũng không biết có đôi khi cô thật sự tin tưởng anh hay vẫn là thật sự không để bụng.
Loại người sĩ diện như Cố Vi Ngôn đương nhiên là không có khả năng đem loại lời nói này nói ra, anh hừ nhẹ một tiếng, đem Lâm Xảo Xảo kéo vào trong ngực mình.
"Em vẫn là đừng nói nữa."
Biện pháp tốt nhất để làm Lâm Xảo Xảo im miệng chính là hôn cái miệng nhỏ lải nhải của cô.
Lâm Xảo Xảo kinh ngạc mở to hai mắt.
Cố Vi Ngôn này......!Sao lại một lời không hợp liền nói chuyện......
Bất quá, kỹ thuật hôn rất tốt a......
Lâm Xảo Xảo giả ý giãy giụa hai lần, sau đó cảm giác được lực đạo của Cố Vi Ngôn tăng thêm, sau đó liền dần dần sa vào bên trong ôn nhu của anh.
Mặt của tài xế, ở buổi tối, lại trộm đỏ.
Bên kia.
Dương Hân tới cửa nhà, cô quay đầu lại, nói với Tiêu Thanh Ninh: "Tiêu lão sư, hôm nay thật là cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà."
Tiêu Thanh Ninh biểu tình nhàn nhạt: "Không có việc gì, vừa lúc tiện đường."
Dương Hân cười nói: "Kia vẫn là muốn cảm ơn anh."
Ngón tay của Tiêu Thanh Ninh đặt ở trên tay lái hơi hơi giật, sau đó hỏi: "Lâm Xảo Xảo......!Đã kết hôn?"
Dương Hân đương nhiên gật đầu một cái: "Đúng vậy, kết hôn được gần một năm, chồng của cô ấy vô cùng tốt, lớn lên đẹp trai, đem nhóm tiểu tỷ muội bên người chúng tôi đều hâm mộ hỏng rồi, cũng không biết có phải đời trước cô ấy cứu vớt hệ Ngân Hà nên mới tìm được một người đàn ông tốt như vậy."
Tiêu Thanh Ninh thanh đạm cười hai tiếng.
Còn tốt, biết đến không phải quá muộn.
Dương Hân nhìn Tiêu Thanh Ninh: "Làm sao vậy, lúc trước anh không biết?"
Tiêu Thanh Ninh: "Không có gì, chỉ là lúc tôi cùng Lâm Xảo Xảo gặp mặt đều chỉ là đi học, chưa từng nói chuyện về phương diện này."
Dương Hân gật gật đầu: "Cũng đúng, quan hệ của hai người chính là thầy trò bình thường."
Tiêu Thanh Ninh: "Nếu cô đã về đến nhà, tôi liền đi trước."
Dương Hân có chút lưu luyến tháo dây đai an toàn, nhìn Tiêu Thanh Ninh nói: "Vậy anh đi đường cẩn thận."
"Được." Tiêu Thanh Ninh gật đầu đáp.
Dương Hân mở cửa xe rồi đi xuống, nhưng không đi ngay, đứng ở trước cửa sổ xe nhìn Tiêu Thanh Ninh.
"Thầy Tiêu khi về đến nhà gửi cho tôi một tin nhắn được không?"
Tiêu Thanh Ninh: "............"
Dương Hân cười: "Đừng hiểu lầm, đây là tôi vì sự an toàn của anh mà suy nghĩ, gần đây hình như trị an không tốt lắm, tôi sợ anh xảy ra chuyện gì đó."
Tiêu Thanh Ninh nhướng mày: "Một đại nam nhân như tôi thì có thể xảy ra chuyện gì?"
Dương Hân: "Ai nói đàn ông thì nhất định sẽ an toàn.
Tôi rất là lo lắng cho anh, tôi người này luôn luôn thực quan tâm đối với bạn bè."
Dương Hân lập tức đem quan hệ của hai người chuyển thành bạn bè.
Tiêu Thanh