Mấy ngày sau, Lâm Xảo Xảo không nghĩ tới lúc cô đi vào lớp học thư pháp sẽ nhìn thấy Dương Hân.
Cô có chút kinh ngạc nhìn cô ấy: "Cậu......!Sao cậu lại ở chỗ này?"
Hôm nay bên ngoài ánh sáng mặt trời không tồi, Dương Hân ăn mặc vẫn rất mát mẻ, cô tháo kính râm trên mũi xuống, cười nói: "Lần trước không phải đã nói với cậu sao, tớ định đến đây để học tập."
"Tớ cho rằng đó chỉ là cậu nói chơi mà thôi, không nghĩ rằng cậu thật sự tới." Lâm Xảo Xảo rất là bội phục nhìn Dương Hân.
Dương Hân thở dài: "Bằng không tớ còn có biện pháp nào được, bất quá khóa học riêng với thầy Tiêu tớ từ bỏ, bởi vì nó quá đắt, tớ vẫn nên học với giáo viên khác đi."
Lâm Xảo Xảo: "Được rồi, nếu cậu đã quyết định thì tớ tôn trọng quyết định đó, bất quá cậu sẽ không trở nên nghèo túng là được rồi."
Dương Hân: "Yên tâm đi, tớ còn ở với ba mẹ mà, tạm thời ăn không hết gạo."
Lâm Xảo Xảo cười: "Vào đi thôi."
Lúc Dương Hân đi vào ngó trái ngó phải, nhìn dáng vẻ là đang tìm người nào đó.
Lâm Xảo Xảo hỏi: "Cậu tìm cái gì thế?"
Dương Hân: "Tớ đang suy nghĩ xem có thể cùng thầy Tiêu có một cơ hội gặp được ngẫu nhiên hay không."
Lâm Xảo Xảo: "Bình thường thầy Tiêu đều đến rất sớm......!Phỏng chừng là chúng ta không không thể gặp đâu."
"Như vậy a......" Dương Hân gật gật đầu: "Vậy lần sau tớ cũng tới sớm."
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Có thể, dũng cảm theo đuổi tình yêu, tớ duy trì cậu."
Dương Hân cảm động nhìn Lâm Xảo Xảo: "Thật là khuê mật tốt của tớ."
Hai người hảo tỷ muội liếc nhau, sau đó từng người quay đầu, đi vào phòng học của mình.
Lâm Xảo Xảo bước vào phòng học, quả nhiên Tiêu Thanh Ninh đã ở trong đó.
Lâm Xảo Xảo đi vào, nói một câu: "Thầy Tiêu, tôi đã tới."
Bất đồng với ngày xưa, trước kia Tiêu Thanh Ninh sẽ còn quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, hôm nay thế nhưng vẫn duy trì cái tư thế kia, không hề nhúc nhích, tựa hồ không nghe thấy cô nói chuyện.
Lâm Xảo Xảo đánh giá trong đầu.
Thanh âm cô nói chuyện cũng không nhỏ, chẳng lẽ hôm nay thầy Tiêu tâm tình không tốt?
Lâm Xảo Xảo nghĩ như vậy, đi qua đó: "Thầy Tiêu."
Thẳng đến lúc Lâm Xảo Xảo xuất hiện ở trước mắt, Tiêu Thanh Ninh mới ngước mắt, đạm nói: "Em đã đến rồi."
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Vâng."
"Bài tập lần trước đã hoàn thành chưa?"
Lâm Xảo Xảo bài tập để ở trong túi vải buồm đưa qua đó.
Tiêu Thanh Ninh nhận lấy, nhìn nhìn, sau đó gật đầu: "Được, bắt đầu vào học thôi."
Lâm Xảo Xảo nhìn bộ dạng này của Tiêu Thanh Ninh, lại cảm thấy hình như anh cũng không có việc gì.
Cứ như vậy học xong một buổi học bình thường, Lâm Xảo Xảo bắt đầu thu thập đồ đạc của mình.
Tiêu Thanh Ninh ở phía sau cô, buông bút lông trong tay xuống.
"Lâm Xảo Xảo."
Lâm Xảo Xảo nghe tiếng, quay đầu lại: "Hả?"
Màu mắt của Tiêu Thanh Ninh là màu nâu nhạt, khi không nhìn người khác thì mang theo một tia xa cách, lúc đối diện với anh lại ngẫu nhiên cảm giác được ôn nhu trong đó.
Tiêu Thanh Ninh: "Ngày đó, chồng của em không có hiểu lầm gì đi?"
Lâm Xảo Xảo không nghĩ tới đề tài sẽ bỗng nhiên chuyển đến chuyện này, cô dừng một chút, sau đó trả lời nói: "Không có a."
Cho dù Cố Vi Ngôn thật sự hiểu lầm cái gì đó thì cô cũng không thể thừa nhận a, bằng không mặt mũi cũng không còn.
Tiêu Thanh Ninh nhàn nhạt gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
"Không có việc gì." Lâm Xảo Xảo cười khẽ: "Chồng của tôi là người rất tốt, tôi cũng đã nói qua với anh ấy, tôi chỉ là cùng thầy ăn một bữa cơm mà thôi."
Nghe được Lâm Xảo Xảo che chở Cố Vi Ngôn như vậy, Tiêu Thanh Ninh gật đầu, cười nhạt.
"Xem ra em rất yêu chồng của mình."
Lâm Xảo Xảo gương mặt ửng đỏ.
"Đúng vậy." Cô thẳng thắn thành khẩn thừa nhận.
Tiêu Thanh Ninh: "Chưa mang đến rắc rối gì cho vợ chồng hai người là tốt rồi, nếu sớm biết rằng em đã kết hôn thì tôi sẽ không đi ăn cơm cùng với hai người."
Lâm Xảo Xảo thật nhanh xua tay: "Không nghiêm trọng như vậy, dù tôi đã kết hôn thì cũng có thể đi ra ngoài kết giao bình thường một chút, hơn nữa hôm đó không chỉ có hai người chúng ta đơn độc ăn cơm, còn có Dương Hân mà, thầy Tiêu đừng suy nghĩ nhiều quá."
Nghe được cái tên Dương Hân này, Tiêu Thanh Ninh lông mày không tự giác giơ lên một chút.
Dương Hân......
Lâm Xảo Xảo thu thập đồ đạc xong, vừa mới tính toán đi ra ngoài thì vang lên tiếng gõ cửa của ai đó.
"Phanh phanh phanh......"
Lâm Xảo Xảo cùng Tiêu Thanh Ninh hai người đều cùng nhìn về phía cửa.
Nguyên lai người gõ cửa là Dương Hân.
Tiêu Thanh Ninh: "......"
Dương Hân vui vẻ ra mặt nhìn hai người phòng trong: "Xảo Xảo, cậu cũng tan học rồi hả."
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Đúng vậy, chuẩn bị đi rồi."
Dương Hân đi vào, bám lấy cánh tay của Lâm Xảo Xảo: "Vừa lúc, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm chiều đi."
Nói, đôi mắt lại không tự chủ được hướng về phía Tiêu Thanh Ninh mà nhìn.
Lâm Xảo Xảo: "Đêm nay chỉ sợ không được."
"Làm sao vậy?"
Lâm Xảo Xảo đưa ánh mắt ý bảo một chút: "Trong nhà tớ có một số việc."
Dương Hân nháy mắt đã hiểu, cười xấu xa một chút: "Có phải Cố Vi Ngôn nhà cậu hôm nay đã có an bài rồi đúng không?"
Lâm Xảo Xảo: "......"
Tiêu Thanh Ninh nghe được cuộc đối thoại hai người, nhàn nhạt đem tầm mắt dời đi chỗ khác.
Lâm Xảo Xảo: "Vậy tớ đi trước đây."
Dương Hân: "Ok."
Lâm Xảo Xảo đi ra ngoài cửa, cô móc di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Cố Vi Ngôn, hỏi một chút khi nào anh trở về, bởi vì tối hôm qua anh nói với cô đêm nay có yến hội.
Lâm Xảo Xảo bát thông điện thoại, nghe được từ trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp từ tính.
"Làm sao vậy." Thanh âm của Cố Vi Ngôn xuất hiện từ đầu dây bên kia.
"Là em." Lâm Xảo Xảo cười một chút.
Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: "Anh biết."
Lâm Xảo Xảo: "Chừng nào thì anh trở về?"
"Về nhà sao?"
"Đúng vậy."
"Đại khái còn có nửa giờ."
Lâm Xảo Xảo nhìn thời gian một chút "Vừa lúc, để về đến nhà thì em cũng cần tầm nửa giờ, đến lúc đó chúng ta còn có thể ngẫu nhiên gặp được nhau nha."
"Ừ." Cố Vi Ngôn nhàn nhạt đáp ứng rồi.
"Vậy em cúp máy trước." Lâm Xảo Xảo nói.
"Được."
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Lâm Xảo Xảo đem điện thoại để vào bên trong túi.
Nhưng mà cô vừa đi đến chỗ cửa lớp thư pháp, nhìn một chiếc xe ngừng ở đó.
Xe này nhìn mạc danh có điểm quen mắt.
Cô nghiêng đầu một chút, sau đó đi tới gần xe cẩn thận nhìn một chút.
Quả nhiên, hai giây sau, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống dưới.
Một khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện ở trước mặt Lâm Xảo Xảo.
Lâm Xảo Xảo miệng hơi hơi mở to: "Sao anh lại ở chỗ này......!"
Cố Vi Ngôn cười khẽ, ý cười trong mắt không giảm: "Thật trùng hợp a, Cố phu nhâ."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cố Vi Ngôn: "Bất ngờ như vậy sao?"
"Vừa rồi