Lâm Xảo Xảo: "......!Anh nói cái gì thế?"
Cố Vi Ngôn nghiêng đầu cắn vành tai cô một ngụm, lực đạo có chút nặng nhưng lại không đau.
"Tưởng tượng đến nam nhân khác sẽ nhìn đến em mỹ lệ như vậy, anh ghen ghét sắp phát cuồng." Anh nghẹn ngào nói, phảng phất đã động tình.
Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng.
"Cái kia......"
Cô hơi hơi giật giật thân mình, muốn nhắc nhở Cố Vi Ngôn kéo khóa kéo cho cô nhanh một chút, bằng không lát nữa sẽ tới không kịp.
Không ngờ.
Bộ lễ phục này vốn dĩ đã mỏng như cánh ve, ngay từ đầu bởi vì không có kéo khóa đã rất lỏng lẻo dán ở trên người.
Vừa động như vậy, bộ lễ phục trên người đột nhiên rơi xuống.
Lâm Xảo Xảo cứng đờ ba giây tại chỗ.
Này......
Trọng điểm là cô còn nghe được tiếng cười có chút trầm thấp của Cố Vi Ngôn ở phía sau.
Anh thế nhưng còn cười......!
Còn không là bởi vì anh!
Bỗng nhiên Cố Vi Ngôn lại phát hiện ra một cái trọng điểm.
Anh đánh giá một chút, sau đó hỏi: "Xảo Xảo."
"Làm gì?" Lâm Xảo Xảo tức giận.
"Em......!Không có mặc nội y?" Cố Vi Ngôn hơi hơi nhíu mày.
Lâm Xảo Xảo: "............"
Trước kia cô không cho rằng Cố Vi Ngôn là một thẳng nam nhưng hiện tại xem ra vẫn không chạy thoát tiêu chuẩn thẳng nam.
"Mặc." Lâm Xảo Xảo trả lời.
Ngón tay Cố Vi Ngôn có chút hơi hơi lạnh đặt ở trên xương sống của cô, nhẹ giọng nói: "Nói bậy, rõ ràng nơi này cái gì cũng không có."
Lâm Xảo Xảo lười cùng Cố Vi Ngôn nói rằng cô sử dụng loại dán, mà nói cũng chưa chắc anh đã hiểu.
Cô đem quần áo mặc tốt một lần nữa, sau đó nói: "Anh nhanh kéo khóa lên cho em."
Cố Vi Ngôn muộn thanh cười một tiếng, lần này không trêu đùa Lâm Xảo Xảo nữa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo, khóa đã kéo xong.
Lâm Xảo Xảo thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó xoay người.
Để Cố Vi Ngôn kéo một cái khóa cho cô cũng thật quá lao lực.
Người đàn ông này có vẻ bề ngoài văn nhã nhưng bên dưới lại cất giấu một linh hồn phúc hắc.
Lâm Xảo Xảo có chút oán trách trừng mắt nhìn Cố Vi Ngôn một cái.
Cố Vi Ngôn nhận được tầm mắt của Lâm Xảo Xảo, bên trong đôi mắt nhiều một tia ý cười.
Lâm Xảo Xảo ngồi vào một bên ghế: "Tốt, bây giờ em sẽ đi giày."
Cô nhìn giày bên trong hộp, cảm khái một chút.
"Đôi này rất giống đôi giày thủy tinh."
Xinh đẹp, lóe sáng, cao quý.
Đại khái đó là mộng tưởng của mỗi người phụ nữ.
Lâm Xảo Xảo nhẹ giọng nói: "Khi còn nhỏ em cũng đã từng mơ mộng trở thành cô bé lọ lem."
Sau đó cô cười một chút, ngẩng đầu, nhìn Cố Vi Ngôn: "Hiện tại mộng tưởng đã trở thành sự thật."
Cô tươi cười xán lạn giống như dải ngân hà lộng lẫy.
Cố Vi Ngôn quỳ một chân xuống, tay lấy một chiếc giày cao gót lại đây, nhẹ giọng nói: "Nhưng em lại không phải là cô bé lọ lem."
Lâm Xảo Xảo: "Hả?"
Cố Vi Ngôn đem Lâm Xảo Xảo giày vải bạt trên chân tháo xuống dưới, nói: "Vận mệnh của cô bé lọ lem rất bi thảm, em may mắn nhiều hơn."
Lâm Xảo Xảo nghĩ nghĩ: "Cũng đúng."
"Hơn nữa sự chênh lệch giữa chúng ta không lớn như vậy, đối với anh mà nói, em cũng phi thường ưu tú.
Nếu em không thể hấp dẫn được anh thì anh sẽ không có khả năng lựa chọn cùng em kết hôn, kết hôn không phải quyết định từ một phía, từ trên người em anh cũng được đến rất nhiều thứ."
Lâm Xảo Xảo cười một chút.
"Cố tiên sinh, nói rất hay a."
Cố Vi Ngôn nhéo nhéo gót chân nhỏ của Lâm Xảo Xảo: "Một lát sẽ phải chịu tội, thả lỏng trước cho nó một chút."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cố Vi Ngôn cầm lấy giày cao gót, chậm rãi đeo vào giúp Lâm Xảo Xảo.
Trong nháy mắt, Lâm Xảo Xảo thật sự có một loại cảm giác được biến thành công chúa.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, bỗng nhiên cô minh bạch được vô luận người trước mắt này bần cùng hay là giàu có, chỉ cần được sủng ái như thế thì cô chính là tiểu công chúa may mắn nhất trên thế giới này.
Cố Vi Ngôn đem hai chiếc giày đều đeo tốt sau đó đứng dậy.
"Xong."
Lâm Xảo Xảo đứng lên, bước đi hai bước, sau đó đi đến trước gương.
Cô vừa lòng gật đầu một cái: "Thật sự rất xinh đẹp."
Cố Vi Ngôn vươn tay về phía cô, thân sĩ nói: "Xuất phát thôi, công chúa của anh."
Lâm Xảo Xảo nghiêng đầu một chút, sau đó đưa tay đặt vào lòng bàn tay thon dài của Cố Vi Ngôn.
"Vâng."
/ / / /
Trong yến hội.
Bên trong đại sảnh kim bích huy hoàng, một chiếc đèn lớn lộng lẫy bắt mắt kim sắc treo ở trên không.
Cửa sổ pha lê lớn sát đất có thể vừa lúc nhìn thấy các loại hoa tuyệt sắc đang nở rộ trong hoa viên bên ngoài, bức tượng duyên dáng trong hồ đang phun nước.
Hôm nay người tới chủ yếu đều là nhân vật nổi tiếng trong thương giới, người người mặc trang phục hoa lệ, nhân viên công tác lui tới xuyên qua chính giữa đại sảnh, người hầu ăn mặc màu tiểu lễ phục có đen nơ nho nhã lễ độ trên tay bưng mâm.
Cố Vi Ngôn đi theo bên cạnh người Lâm Xảo Xảo, anh liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thấy được mấy người bạn bè cũ quen mắt, sau đó ôm lấy eo Lâm Xảo Xảo, ôn nhu nói: "Cùng anh sang bên kia chào hỏi một cái."
Bởi vì Lâm Xảo Xảo rất ít xuất hiện ở bên trong những trường hợp như vậy cho nên có người cũng là lần đầu tiên thấy phu nhân của Cố Vi Ngôn nguyên lai là như vậy.
Một đám thiên kim nhà giàu tụ tập ở ở cách đó không xa đánh giá Lâm Xảo Xảo bên người Cố Vi Ngôn.
"Nguyên lai đây là vợ của Cố Vi Ngôn?"
"Phía trước từng nghe nói anh ấy đã có vợ......!Nhưng trước nay lại chưa từng thấy."
"Ai......! Cố Vi Ngôn tuy rằng không ái tú ân ái nhưng nhẫn kim cương trên ngón tay của người ta trước nay lại chưa từng tháo xuống lần nào, tôi từng tham gia một lần tiệc rượu, lần đó Cố Vi Ngôn cũng ở, lúc ấy tôi nhìn thấy nó vô cùng lóng lánh, vừa thấy đã biết đó là một người đối với hôn nhân rất chung thủy."
"Vì sao những người đàn ông tốt như vậy đã bị người ta chọn nhanh rồi?"
"Chuyện này không liên quan đến thời gian dài ngắn đâu......!Có lẽ ánh mắt Cố Vi Ngôn cũng thực độc đáo, bằng không bên cạnh anh ấy nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, cố tình lại chọn vị này, nghe nói trong nhà người vợ cũng không có bối cảnh gì, chỉ là một người bình thường."
"......"
"......"
Mọi câu chuyện xôn xao, nhưng điều không thể phủ nhận chính là có rất nhiều người đặt ánh mắt ở trên người hai người.
Dù sao cũng là trai tài gái sắc, từ khí chất bên ngoài cũng đủ để hấp dẫn đến một lượng lớn tầm mắt.
Mọi người đều yêu cái đẹp, ánh mắt đầu tiên của động vật thị giác đương nhiên thích nhìn thấy những sự vật xinh đẹp.
Đặc biệt là bộ lễ phục trên người Lâm Xảo Xảo, những người có hiểu biết thì liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra được bộ lễ phục thiết kế kia hẳn là xuất xứ từ tay nhà thiết kế nổi tiếng của Italy, David.
David không phải giống như những nhà thiết kế khác, hắn là quỷ tài, hơn nữa lại có tính tình cổ quái, chỉ có người mà hắn thưởng thức thì mới có thể có được tác phẩm của hắn, hơn nữa thiết kế vừa ra tất cả