Không biết qua bao lâu thì hắn mới tha cho Tiểu Di từ trên giường tới nhà tắm lúc này khi mà Tiểu Di còn có thể đứng nấu ăn trong bếp thì đúng là một kì tích rồi.
vì chiếc váy hôm qua Tiểu Di mặc bị hắn xé rách rồi nên cô buộc lòng phải mặc tạm chiếc áo sơ my rộng của hắn trong khi hắn tới trung tâm thương mại mua một bộ đồ khác cho cô và tiện thể Tiểu Di cũng nhờ hắn mua cho mình ít đồ nấu bữa trưa luôn vì vừa nãy mọi người có gọi sẽ tới đây ăn trưa sẵn tiện có chút chuyện cần bàn.
Lúc này khi chỉ còn một mình Tiểu Di ở nhà cô mới mới có dịp nhìn kĩ căn nhà của hắn mọi thứ vẫn như vậy chỉ trừ căn nhà có rất nhiều ảnh của cô phòng khách,trên tường phòng khách,trong phòng hắn,trên bàn làm việc và cả ở thư phòng nữa đều có hình của cô.
đặc biệt cô còn thấy một quyển anbum dày đặc toàn hình của cô khi col đang du học Pháp,có chút bất ngờ cô đã hỏi hắn tại sao hắn lại có những tấm hình này hắn chỉ mỉm cười nói.
- Anh đã phải dùng tài chính để đe dạo Hoàng Lâm đưa cuốn anbum này cho anh đấy vì chúng là do bà nội cố âm thầm cho người chụp lại vì bà sợ một mình cô bên đó sẽ gặp nguy hiểm nên bà không an tâm nên đã sai người âm thầm bảo vệ cô.
Căn phòng trước kia cô ở mọi thứ vẫn vậy chỉ có điều dù lâu không có người ở nhưng căn phòng ấy vẫn rất sạch sẽ không chút bụi bẩn.
ngoài ra mật khẩu cổng và mật khẩu nhà đều đổi lại là ngày tháng năm sinh của cô khi Tiểu Di hỏi hắn tại sao phải làm vậy hắn chỉ ôn nhu nhìn cô nói.
- "Vì em là nữ chủ nhân của căn nhà này".
Hắn đã nói như thế như để khẳng định trước kia hay hiện tại cô chính là nữ chủ nhân của căn nhà này khi cô đi rồi hắn muốn lưu giữ hình ảnh của cô ở đây vậy nên quanh nhà hắn cũng để rất nhiều ảnh của cô từ to tới nhỏ và mỗi khi hắn nhìn những tấm ảnh đó hắn sẽ vơi bớt đi nỗi nhớ cô hằng đêm.
Tiểu Di đang mải ngắm ngôi nhà cô đã từng ở trước kia và chắc chắn sớm thôi cô sẽ lại ở trong ngôi nhà này nhưng với hoàn cảnh hoàn toàn rất khác lúc trước kia cô ở đây.
mải mê suy nghĩ Tiểu Di không biết hắn đã về lúc nào mãi tới khi tiếng xe đỗ lại trong gara Tiểu Di mới biết và thoát khỏi suy nghĩ của mình cô nhanh chóng đi ra phụ hắn xách đồ vào trong nhà vì lúc hắn đi cô đã nhờ hắn mua khá nhiều đồ.
vừa thấy cô bước ra hắn đã lên tiếng.
- Tiểu Di em cứ đứng đó đừng ra đây để anh tự mang đồ vào cũng được mà.
Dù hắn nói vậy nhưng Tiểu Di vẫn nhất định bước ra phụ hắn mang đồ vào,thấy cô không nghe lời mình hắn có chút nhăn nhó nói.
- Em đang mặc đồ như vậy mà còn ra đây nỡ có tên nào nhìn thấy em hiện tại thì sao?chắc có lẽ anh sẽ móc mắt tên đó ra mất.
Đang phụ hắn mang đồ vào khi nghe hắn nói và nhìn thấy sự bá đạo chiếm hữu của hắn Tiểu Di chỉ biết lắc đầu mỉm cười.
- Anh đấy vô lí vừa thôi người ta có mắt phải để người ta nhìn chứ?nếu ai nhìn em anh cũng muốn móc mắt họ ra thì có lẽ những người em và anh gặp qua anh đều phải làm việc đó với họ đấy.
Cố Minh Kiệt đi đằng sau Tiểu Di có chút hờn dỗi khi cả hai bỏ đồ xuống cũng là lúc hắn ôm lấy cô từ đằng sau vùi mặt mình vào cổ cô bá đạo tuyên bố.
- Anh không biết nhưng em là của một mình anh thôi kẻ khác đừng hòng có suy nghĩ lệch lạc anh biết ai có ý cướp em khỏi anh thì anh sẽ cho người đó sớm một chút đầu thai kiếp khác.
Tiểu Di vừa nhột vừa buồn cười vì câu nói và hành động của hắn như nhớ ra gì đó Tiểu Di hơi quay mặt lại về đằng sau nói với hắn.
- Kiệt mai anh có bận gì vào buổi trưa không?.
Thấy Tiểu Di hỏi hắn lắc đầu nói.
- Anh không bận gì cả,em có việc gì cần anh giúp sao?.
Tiểu Di gật đầu nói.
- Trưa ngày mai anh đi cùng em tới gặp anh Cẩn Vũ một lát nhé?em có vài chuyện cần nói với anh ấy.
Hắn có chút không vui khi nghe cô nhắc tới cái tên Mạc Cẩn Vũ tất cả vì tên đó vẫn là cái gai trong lòng hắn như hiểu điều hắn đang suy nghĩ Tiểu Di phì cười nói với hắn.
- Anh lại ăm giấm chua lung tung đấy à?em muốn nói chuyện với anh ấy một lần cho dứt khoát dù trước đó em đã làm vậy rồi nhưng em nghĩ khi thấy anh và em bên nhau anh ấy sẽ yên tâm và buông bỏ được tình cảm giành cho em vì suy cho cùng anh ấy không phải người quá cố chấp.
Hắn hừ một tiếng bất mãn nói.
- Ngày mai sau khi em nói rõ ràng mọi chuyện mà cậu ta còn cố chấp anh sẽ "triệt "của cậu ta đi cho cậu ta khỏi lấy vợ luôn người gì đến vợ của người ta mà vẫn mặt dày để ý.
Tiểu Di phì cười đẩy hắn ra nói.
- Mặt dày sao bằng anh được.
Nói xong Tiểu Di lấy túi đồ hắn mua cho mình lên phòng thay chiếc áo sơ my của hắn ra bỏ mặc tên mặt dày nào đó đang bất mãn không vui nhìn theo cô.
Bộ váy mà hắn mua cho cô là một thiết kế mới của Hàn Thị,cô phải công nhận đúng là hắn có mắt thẩm mỹ rất tốt,chiếc váy hắn vừa mua cho cô là một chiếc váy hoa nhí nhẹ nhàng dài qua đầu gối bên dưới hơi xòe.
nhưng điều mà Tiểu Di quan tâm là tại sao hắn lại biết size đồ trong của cô mà mua chuẩn như