Bởi vì trong căn hộ này, cô không thấy có dấu tích phụ nữ sống ở đây.
Có lẽ tổ ấm tình yêu của Cố Khiết Thần và Tô Tử Thiến ở nơi khác, nhưng mắt không thấy tâm không phiền, cô không nhìn thấy, vậy cứ coi như không có.
Sau này, nơi này chính là nhà của cô và Cố Khiết Thần.
…
Sau khi rời khỏi Cục Dân chính, Cố Khiết Thần quay về công ty.
Ngồi vào bàn làm việc, anh không bày tỏ cảm xúc gì mà bắt đầu làm việc, cho đến khi trời tối cũng không có ý định dừng công việc.
Trợ lý nhận cuộc gọi thứ mười của ông cụ xong thì liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp mười một giờ rồi.
Anh ta liếc trộm sang Boss nhà mình, toàn thân anh tỏa ra trường năng lượng lạnh lẽo không cho phép ai đến gần.
Anh ta không khỏi run lên, nhưng ông cụ đã đưa ra mệnh lệnh cứng, hôm nay là đêm tân hôn của anh, nhất định phải bắt anh về nhà.
Anh ta chỉ đành chắp tay cầu nguyện một phút, sau đó nhắm mắt đi vào phòng làm việc.
Trợ lý hít sâu một hơi, nhẹ giọng lên tiếng nhắc nhở: “Cố tổng, bây giờ đã muộn rồi, hôm nay là ngày anh kết hôn, anh có cần về…”.
Anh ta còn chưa nói hết câu, tay gõ bàn phím của Cố Khiết Thần đã dừng lại, liếc nhìn trợ lý.
Ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của anh khiến trợ lý như rơi vào Bắc Cực, run lên cầm cập.
Nhưng Cố Khiết Thần mau chóng tỏ ra như chưa nghe thấy gì, tay tiếp tục gõ bàn phím, vừa gõ vừa căn dặn, không có cảm xúc gì: “Đặt vé máy bay đi Đức”.
Trợ lý ngây người: “Bây giờ sao?”.
“Bây giờ!”.
Mới ngày đầu kết hôn, Boss không về nhà với vợ mà lại đi Đức ngay lúc này? Không phù hợp cho lắm thì phải?
“Cố tổng, chuyện này…”, anh ta đáp lại theo bản năng.
“Hả?”.
Một chữ ngắn gọn mang theo cảm giác áp bách cực mạnh.
“Vâng, tôi sẽ đặt vé ngay!”.
…
Hứa Tịnh Nhi sắp xếp hành lý của mình xong thì nấu bữa tối, nhưng đợi đến khi thức ăn nguội lạnh, Cố Khiết Thần vẫn chưa trở về.
Cô cũng không còn hứng ăn uống gì, chỉ ăn qua loa vài ba miếng rồi đổ số thức ăn đó đi.
Tắm rửa bước ra, cô lau khô tóc, nhìn đồng hồ đã sắp mười hai giờ.
Sau khi chui vào trong chăn, cô không