Làn da tiếp xúc với không khí, cảm giác lạnh ngắt trỗi dậy.
Cơ thể Hứa Tịnh Nhi khẽ run rẩy.
Cô đã tỉnh táo hoàn toàn.
Tay cô vô thức nhấc lên đặt lên ngực Cố Khiết Thần như muốn đẩy anh ra.
Thế nhưng Khiến Thần đã nắm chặt tay cô, ấn lên đỉnh đầu.
Anh rất khỏe khiến cô không thể giãy ra được.
Sự cố gắng của cô giống như một trò cười đối với anh.
Anh nhếch miệng cười lạnh lùng, ánh mắt thì châm biếm.
…
Cô biết, cô gả cho Khiết Thần thì nghĩa vụ vợ chồng phải thực hiện.
Cô không thể từ chối anh, chỉ là…
Hứa Tịnh Nhi mở mắt nhìn một cách khó khăn.
Mượn ánh sáng yếu ớt của căn phòng, cô nhìn vào khuôn mặt lạnh giá của anh.
Ánh mắt anh ánh lên sát khi như muốn giết chết cô vậy.
Mặc dù cô không biết bản thân mình đã làm sai điều gì nhưng cô có thể cảm nhận được cơn lửa giận hừng hực phát ra từ người đàn ông này.
Khuôn mặt cô cắt không ra hột máu, hơi thở thì trở nên dồn dập.
Cô mím chặt môi, cố gắng giữ lấy chút thể diện cuối cùng.
Bởi vì cô biết Cố Khiết Thần sẽ không hề thương xót cô.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, cố gắng không để nước mắt rơi xuống…
Cũng không biết có phải bộ dạng đó của cô khiến Khiết Thần cảm thấy phiền phức hay không.
Hứa Tịnh Nhi bị người đàn ông bóp cằm, ghé sát vào tai.
Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy chế giễu vang lên: “Hứa