Từ kinh đô khu D, ráng chiều lập lòe, âm thanh huyên náo.
Nhìn hai chữ Lam Mị to lớn trước mắt, Dạ Cô Tinh đưa tay kéo vành mũ xuống, bước vào.
Người cô muốn gặp là một tay buôn lậu kim cương Hong Kong, không rõ tên thật, được người trong giới gọi là "Long vương".
Nghe nói, anh ta khởi nghiệp bằng nghề biển, sau này ngược gió ra khơi, suýt chết trong một vụ đắm tàu, sau đó gặp một thầy bói, được tặng Châm ngôn hai mươi mốt -. "Thành tại thủy, tất chìm tại thủy "(nguyên gốc 成于水, 必沉于水)
Hắn tin không nghi ngờ, sau trăm cay ngàn đắng, hắn tìm được cách phá giải – “nước tới đất ngăn”
Vì vậy, hắn quyết định từ bỏ công việc kinh doanh hải sản, chuyển sang khai thác quặng, cuối cùng hắn bất ngờ mua được một mỏ vàng, giá trị tài sản hắn từ đó tăng vọt.
Bậc thầy bói toán lại tặng hắn một câu nói: "Không có gì tốt bằng đất có mỏ, không có gì tốt hơn mỏ có kim cương"
Vì vậy, ông bắt đầu thu thập những viên kim cương nổi tiếng, lấy châu Phi là trọng tâm, phạm vi chuyển sang Úc, Châu Âu, nước R và nhiều nước khác.
Về phần tại sao kỵ nước mà lại có biệt danh là “Long vương”, cũng là ý của thầy bói- “Giả giả thật thật, thật thật giả giả, giả chính là thật, thật chính là giả.”
Những tư liệu này đều là do Diệp Tử đãtừng cùng một doanh nhân Hong Kong xã giao mà thám thính được bao gồm cả ám hiệu liên lạc lúc trước, không ngờ hôm nay lại giúp cô một ân huệ lớn.
Long vương?
Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch lên khóe môi.
Chậm rãi bước qua một hành lang hẹp mờ tối, qua chỗ rẽ, nhưng là một thế giới khác -
Sảnh quán bar, ánh đèn lập lòe, tiếng nhạc vang lên không dứt, những ánh đèn xanh đỏ thay nhau chiếu vào đôi nam nữ ở trung tâm của sàn nhảy, đemhết thảy mọi thứ bao phủ bởi một sự suy đồi mờ ám.
Người phục vụ mặc đồng phục đen trắng, thắt nơ đỏ cúi đầu, đi tới trước mặt Cô Tinh, mỉm cười, thân hình cúi xuống một góc 45 độ một cách kính cẩn, “Tiên sinh, mời ngài.”
Dạ Cô Tinh cất bước, hạ giọng, “Tầng bốn.”
Người phục vụ rõ ràng ngẩn ra, ánh mắt nhìn Cô Tinh trở nên kỳ lạ, nụ cười không thay đổi, anh ta kính cẩn nói: "Thưa ngài, xin lỗi, quán bar của chúng tôi chỉ có ba tầng."
"Ồ? Phải không..." Môi Dạ Cô Tinh khẽ nhướng lên, giọng trầm thấp, “Anh nghĩ thật kĩ lại lần nữa?”
Như đã đoán trước được tình huống này từ lâu, người phục vụ không hề tức giận, cũng không đem cô là người phá hoại đuổi ra ngoài, mà trầm ngâm suy nghĩ tỉ mỉ.
Thật lâu mới hỏi: "Xin hỏi ngài lên tầng 4 để làm gì?"
"Nghe hí kịch."
" Kịch gì?"
"Hải Long Vương kén rể."
"Xem kịch trước hay mua vé trước? "
" Tiền trao cháo múc. "
Người phục vụ sắc mặt liền thay đổi, thoáng chốc trở nên trịnh trọng, lập tức cúi đầu chín mươi độ, "Mời ngài "
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Dạ Cô Tinh đi thang máy, thời điểm cửa thang máy mở ra, trước mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên sáng tỏ thông suốt.
Trong phòng khách im lặng, theo tầm mắt có thể nhìn thấy, những chiếc bàn tròn trong suốt như pha lê bao quanh bởi những chiếc ghế sofa bọc da, màn hình LCD lớn treo giữa phòng đang phát toàn bộ video giám sát của ba tầng quán bar.
Sàn trải thảm đỏ, những đò trang trí màu xanh ngọc bích, lộng lẫy không thể tả.
Những người đàn ông mặc đồ đen xếp hàng dọc hai bên, thân hình vạm vỡ, nói năng thận trọng, phía trước khúc quanh mơ hồ có tiếng bước chan truyền tới, Dạ Cô Tinh mặt không đổi sắc, yên tĩnh chờ đợi.
Ở khúc quanh, dưới ánh mắt sắc bén của người đàn ông lớn tuổi, Vu Sâm từ từ buông tay lão, cung kính lùi về phía sau một bước, đứng yên, mi mắt rũ thấp, vẻ mặt trang nghiêm.
Tiếng bước chân đến gần, một đôi giày da màu đen đập vào mắt, Dạ Cô Tinh hơi ngẩng đầu lên.
Một ông già gầy gò mặc bộ đồ đường trang màu đen, tóc hoa râm, trên mặt lộ rõ những vết già nua, nhưng đôi mắt lại ác liệt, giấu giếm vẻ âm ngoan.
Trong khi Dạ Cô Tinh đang nhìn ông ta, đôi mắt sắc sảo của ông ta cũng quét lên người cô, từ đầu đến chân một lượt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thanh niên trước mặt không đủ cường tráng, cao chưa tới 175, dung mạo gầy yếu giống như một giáo viên trung học, nhưng mà trong ánh mắt lão lại chậm rãi lộ ra vẻ ngưng trọng.
Thậm chí không mang theo súng?
Không ai trong số những người đến gặp hắn lại tự tin như vậy!
Hoặc là người thanh niên này cuồng vọng không sợ chết, hoặc anh ta là gười tài cao gan lớn nên không sợ chết.
Cả hai tình huống đều không tốt, Hồ Thế Hữu ngay lập tức bỏ đi sự khinh thường trong lòng, bày trận chống đỡ.
Nếu Dạ Cô Tinh biết rằng suy nghĩ của hắn vào lúc này, anh chắc chắn sẽ cảm thấy rất oan uổng, không phải cô không muốn mang súng, mà là cô không có súng để mang.
Cô thực sự là một người nghèo, buổi chiều mới đi làm thêm kiếm được một trăm năm mươi tệ. Mua trang phục này đã tiêu hết, ngay cả súng