“Được.”
“Khi nào?”
“Bây giờ.”
“Anh, ý anh là… bây giờ kiểm hàng?!”
“Không sai.”
Ánh mắt Hồ Thế Hữu lóe lên, ý nghĩ không rõ, trong lòng bắt đầu tỉ mỉ tính toán -
Nếu ông ta ra tay giết người đàn ông này ngay bây giờ, sau đó lấy đi viên kim cương xanh...
Không! Không thể mạo hiểm! Nếu cậu ta dám mang viên kim cương xanh bên người cũng không mang theo súng, cậu ta nhất định có chỗ dựa, vạn lần không được hành đọng thiếu suy nghĩ...
Tâm trạng của Hồ Thế Hữu rất bất an, ánh mắt ông ta ám quang bất định, mi tâm hơi nhíu lại thành một đoàn.
Không khỏi thừa nhận rằng ông ta sống 67 năm, lần đầu tiên gặp phải tình huống khó khăn như vậy.
Ban đầu, hắn nổi lên suy nghĩ đen ăn đen, nhưng sau vài lần trò chuyện, hắn liền cảnh giác người trẻ tuổi này tuyệt đối không bình thường! Nhưng dù sao vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Tuy nhiên, khi đối phương nói thẳng không kiêng kỵ, thẳng thắn nói viên kim cương xanh lam trên người anh ta, hắn hoàn toàn không nhìn thấu người thanh niên trước mặt mình.
Khi Hồ Thế Hữu cân đang cân nhắc thiệt hơn, Dạ Cô Tinh tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi nhễ nhại.
Cô đang đánh cược, đánh cuộc vào sự nghi ngờ của Long Vương, đánh cược vào sụ kiêng kị của ông ta với bản thân cô.
Nếu thắng, là 30 triệu bảng; nếu thua, thì mạng của cô cũng mất.
Trận đặt cược kinh thiên hào sảng này, định trước, thắng làm vua thua làm giặc.
Không phải cô không tiếc mạng sống mà cô không cho phếp cuộc sống của mình trở nên vô vị, cô cần càng nhiều thêm tiền vốn để đảm bảo ổn thỏa tương lai của chính mình.
Nếu như, không có ký ức kiếp trước, không có trải qua một lần bị phản bội đau đớn như vậy, có lẽ nàng nguyện ý làm người bình thường, giống như bao người khác, an phận thủ thường làm một nữ sinh đại học, quy củ hoàn thành việc học, rồi lập gia đình, cứ bằng phẳng như thế cho đến lúc sinh mạng kết thúc.
Nhưng mà, cô có ký ức về hai đời, của Diệp Tử và Dạ Cô Tinh, của thống khổ cùng kinh khủng, vết thương chồng chất, để cô không dám tin tưởng cái là số mạng lần nữa.
Trong thế giới mạnh hiếp yếu này, nếu cô không chiến đấu, thì nhất định trở thành linh hồn dưới đao của người khác.
Khoảnh khắc mở mắt ra lần nữa, cô thề phải nắm lấy số mệnh trong tay mình!
Dùng mạng đánh cuộc, cô có dũng khí này, cũng có quyết đoán này!
Thời gian từng phút trôi qua, âm thầm lấp đầy không khí, làm cho con người khó thở bởi sự ngột ngạt và áp lực.
Giống như trải qua một thời gian dài, lại như chỉ là một cái chớp mắt.
“Dạ tiên sinh, tự tin là chuyện tốt, nhưng nếu tự tin quá sẽ trở thành tự phụ!”
Dạ Cô Tinh trong lòng lộp bộp một tiếng, họng súng đen ngòm đã chỉ vào vị trí tim của cô, hai người đứng đối mặt với nhau.
Đôi mắt già nua của Hồ Thế Hữu khẽ híp lại, tia sáng nguy hiểm vụt qua, Dạ Cô Tinh mặt không đổi sắc, nhưng sợi dây trong lòng thì khẩn trương đến sắp đứt.
Một giây, hai giây, ba giây…
“Dạ tiên sinh, anh quá kiêu ngạo!” Nói xong, ánh mắt sắc bén, làm bộ muốn bóp cò.
Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây sao?
Không! Không tới cuối cùng, cô ấy sẽ không bao giờ thừa nhận thua!
Mạng do bản thân quyết, không do trời định!
Vào lúc tiếng súng vang lên, thân thể mềm mại của Dạ Cô Tinh uốn thành một vòng cung khó tin, tại chỗ lăn một vòng, né tránh, vững vàng núp sau ghế sô pha.
Phanh -
Lại là tiếng súng vang lên, một nhóm người mặc đồ đen ùa lên, tiếng bước chân hỗn loạn kèm theo tiếng súng hỗn loạn, đáy lòng cô lúc này là một mảnh lạnh như băng.
Không đúng! Mục tiêu không phải là cô?!
Mượn sự che chắn của ghế sô pha, Dạ Cô Tinh hướng ra ngoài tìm kiếm, chỉ thấy Long Vương đang ở hướng đối diện cô, vẫn duy trì tư thế bắn súng, đồng tử hơi co lại, đôi mắt già nua như chuông đồng, bên trong tràn đầy khó tin,chính giữa mi tâm có một cái lỗ đỏ tươi, một lượng lớn máu chảy ra từ đó, thoáng chốc bao phủ toàn bộ khuôn mặt.
Trông như quỷ hút máu, cực kì đáng sợ.
Long Vương bị một phát súng bắn vào đầu?!
Tầm mắt nhìn về phía sau, đột nhiên đình trệ.
Vu Sâm đứng ở phía sau lưng Long Vương, vẫn duy trì tư thế nổ súng, súng trên tay tỏa ra nhàn nhạt khói trắng, mười mấy hộ vệ mặc áo đen vây quanh hắn, họng súng đen ngòm đều chĩa vào hắn.
Nội phản?
Dạ Cô Tinh quan sát một cách thích thú, không có chút sợ hãi cùng vui mừng nào cho dù bản thân vừa trở về từ quỷ môn quan.
Lúc này, một người chậm rãi đi ra khỏi đám người mặc áo đen, gò má nhô cao cùng đôi mắt âm lệ nhìn Vu Sâm đang bị vây ở giữa, Kiệt Kiệt cười nhạt, giọng nói khàn khàn như cát sỏi khó nghe, giống như tiếng chày sắt mài trên đá. ——
"Vu Sâm! Anh đã giết cha nuôi, bỏ súng xuống, để lại cho anh toàn thây!"
Dạ Cô Tinh nghe ra được chính là người trước đây trả lời điện thoại.
Vu Sâm cười lạnh, giễu cợt ánh mắt: "Hắc xà, đây không phải là điều anh luôn muốn sao? Tôi giết cha nuôi, sau đó anh giết tôi. Anh có thể cùng một lúc nhổ bỏ hai cái gai mà không