Nguyệt Nhi đứng ở bên ngoài để nghe cuộc đối thoại của ba người đàn ông bên trong phòng thì cô chẳng hiểu họ đang nói cái gì cả. Cô đang định bước lùi thì cô lại lỡ bước lên, chỉ còn một bước nữa thôi thì cánh cửa kia sẽ mở ra. Do cô không để ý nên đã lỡ bước thêm một bước nữa
Cánh cửa được mở rộng ra khiến Nguyệt Nhi hoảng hốt. Ba người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, đặt biệt người đàn ông lạnh lùng lúc nãy đang ngồi trên ghế khi nhìn thấy cô thì hắn cũng đã dịu dàng lại
Tay hắn phẫy phẫy ý kêu A Tú và A Hào lui ra. Thấy hai người họ cũng lui ra thì cô cũng xoay người qua định bước đi thì giọng nói của hắn vang lên “Nguyệt Nhi, em vào đây”
Thấy cô vẫn đứng im bất động ở đó, thì hắn đứng lên rồi bước đến chỗ cô. Hắn kéo cô vào phòng rồi đóng cửa lại, Nguyệt Nhi la lên vì hành động của hắn “Aaaaaa.... anh là ai, anh muốn làm gì tôi đây hả. Anh mà dám làm gì tôi thì Nhất Phong sẽ không tha cho anh đâu”
Môi hắn hơi cong lên “Em nghĩ Nhất Phong nó dám động vào anh sao” hắn dịu dàng ôm cô vào lòng
Cái ôm này khiến Nguyệt Nhi sửng người. Cái ôm này rất quen thuộc, rất ấm áp, cứ giống như người ôm cô chính là Nhất Phong chứ không phải hắn ta. Rốt cuộc hắn là ai tại sao cô lại cảm thấy quen thuộc như vậy. Không phải, không phải chắc chắn là