Nguyệt Nhi khiêu khích hắn “Có gì mà tôi không dám chứ. Tính cách của anh chẳng giống Nhất Phong của tôi tí nào cả, nên anh đừng hòng giả mạo Nhất Phong nhá. Anh không có cửa đâu”
Hắn tức giận quát lớn “A Phúc”
A Phúc chạy vào “Chủ nhân” A Phúc ngước lên nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn thì lo sợ “Chủ..... chủ nhân ngài có.... chuyện g.... gì sao?”
“Gọi Hà Nhất Phong lên đây cho tôi” Tuy là nói chuyện với A Phúc nhưng hắn vẫn nhìn chằm vào cô. Khiến cô có vẻ hơi sợ nhưng vẫn cố kiềm nén nổi sợ đó. Vì hắn chỉ là một tên giả mạo.
“Hức đồ giả mạo mà dám đi gọi đồ thật lên sao” Cô chớp mắt rồi xoay mặt đi chỗ khác
A Phúc nhìn thấy tình trạng bây giờ của hai người bọn họ cũng hết nói nổi mà đi ra khỏi phòng để tìm Hà Nhất Phong lên giải quyết chuyện này
Hắn lơ cô, rồi bước tới kệ sách hắn móc ra một khẩu súng được giấu sau một cuốn sách. Hắn xoay người lại bước tới gần cô. Nguyêt Nhi lo lắng lùi ra phía sau. Cô càng lùi hắn càng bước tới
Cuối cùng cô cũng đã đụng lưng của mình vào bức tường, cô không thể lùi được nữa. Nếu còn lùi nữa thì cô sẽ là quỷ đi xuyên tường mất. Nguyệt Nhi không muốn lộ vẻ sợ hãi trước mặt hắn nên cô lớn tiếng nói “Nè cái đồ đàn bà kia. Anh muốn giết người diệt khẩu sao” môi cô hơi chu ra
Ánh mắt muốn giết người kia của hắn cũng nguôi lại. Hắn cằm khẩu súng trên tay mình lên để nhìn. Khẩu súng đó đã được đưa lên tới mặt của cô rồi. Hắn nhìn vẻ sợ hãi cũa cô mà cũng không đành chọc ghẹo cô thêm nữa, hắn bỏ súng xuống rồi hôn lên trán cô một cái “Giết em.... anh không nỡ. Nhưng giết Hà Nhất Phong của em thì anh rất sẵn lòng để giết”
Ở bên ngoải đột nhiên có người xông cửa bước vào “Anh à, em chính là em trai của anh đó. Sao anh lại có thể giết em chỉ vì một người phụ nữa chứ”
Nguyệt Nhi thấy Nhất Phong bước lên thì cô liền xô hắn ra rồi la lên “Cái đồ đàn bà kia. Tên khốn kiếp nhà anh