Khi đến cửa bán vé của nhà ăn, Hạ An Nhiên trước tiên bưng hai đĩa dưa chuột muối nhỏ, sau đó quay đầu hỏi Lăng Mặc, "Anh thích ăn gì?"
Lăng Mặc không kén ăn.
Sau khi nhìn con mèo hoang nhỏ, anh thản nhiên nói: "Gà chanh."
Đôi mắt lưỡi liềm của Hạ An Nhiên cọng lên, "Tôi cũng thích món này, khẩu vị của chúng ta giống nhau."
Sau khi lấy đồ ăn, Hạ An Nhiên vẫn muốn xem những những món ăn khác.
Các món ăn mà Thu Tử Châu yêu cầu nhà bếp chuẩn bị, cảm thấy không hấp dẫn bằng đồ ăn ở nhà ăn.
Tuy nhiên, sau khi cô ấy lấy ba món, thì mâm cơm đã hơi day.
Hạ An Nhiên vụng trộm nhìn Lăng Mặc, trầm mặc nói: "Tôi vẫn muốn xem còn món gì ngon, anh có thể giúp tôi mang về được không?"
Lăng Mặc hiểu ra, anh ấy đã bị lôi kéo đến đây như một phương tiện để phục vụ bưng bê thức ăn cho cô ấy.
Nhưng trước sự van xin của con mèo hoang nhỏ, Lăng Mặc tự nhiên ngoan ngoãn cầm lấy đĩa thức ăn, nhưng vẫn nghiêm túc nhắc nhở: "Ăn ít thôi, đau dạ dày, phải biết kiếm chế"
Hạ An Nhiên "Ừ" "Tôi biết rồi....Tôi có thể lấy thêm nhiều nhất một hoặc hai món ăn phụ, phải không? "
Lăng Mặc cau mày, bất lực bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên bất mãn rên rỉ “ Rỗ là, ở nhà đã quản chuyện ăn uống, bên ngoài cũng muốn quản, ăn một chút đồ ở tập đoàn của anh, có cần phải keo kiệt như vậy không?"
Lại của sổ của căn tin đồ ăn nhìn một vòng.
Cô vô tình phát hiện ra có loại mận chua tự làm, nhìn chua chua ngọt ngọt rất ngon.
Hạ An Nhiên đưa tay lấy.
Vừa cầm lấy đĩa thức ăn, đột nhiên có một cánh tay khác duỗi ra, kéo mạnh rồi giật lấy đĩa thức ăn trên tay Hạ An Nhiên.
Hạ An Nhiên không ngờ rằng sẽ có người giật đồ ăn, vì vậy cô cau mày nhìn người đó.
Đây là một phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc trang phục chuyên ngành màu đen.
Sau khi lấy đồ, cô ta cố ý nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích.
Hạ An Nhiên nhìn người phụ nữ vừa xuất