Từ lúc bắt đầu con mèo hoang nhỏ đã bày ra dáng vẻ vô tội sau đó lại lộ ra sự đắc ý đến cuối cùng lại kể lể với anh.
Liên tiếp thay đổi cảm xúc, liền mạch lưu loát khiến cho
Lăng Mặc không trả lời kịp Hơn nữa, còn phủi sạch sẽ “lỗi” của cô.
Ánh mắt Lăng Mặc thẫm lại, thâm trầm nhìn con mèo hoang nhỏ.
Hạ An Nhiên bị nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng thực ra có chút lo lắng, không biết Lăng Mặc có ăn mình không.
Đúng vào lúc này, bụng của Hạ An Nhiên kêu lên “ùng
Ánh mắt Lăng Mặc rơi xuống bụng của Hạ An Nhiên.
Trên mặt Hạ An Nhiên xoẹt qua tia ngại ngùng.
Tiếp đó, một giây sau lại lập tức kể khổ, khóc thút thít trong lòng Lăng Mặc, “ Hu hu hu, bụng người ta bây giờ đói meo rồi còn bị anh bắt nạt, tôi thật là thảm mà.”
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ lúc này lại giả vờ đáng thương.
Nắm được thóp anh rồi đúng không?
Hung hãng gõ một cái lên đầu của con mèo hoang nhỏ, Thu dọn chút đi, tôi dẫn cô đi ăn cơm.”
Hạ An Nhiên cũng muốn đi ra ngoài ăn đồ ăn ngon, nhưng nghĩ đến các thành phần thuốc tinh chế vẫn chưa phân tích xong trong phòng thực nghiệm liền lắc đầu, Không được, trong vòng một tiếng đồng hồ tôi phải quay lại, đầu thể ra ngoài ăn được a.
Chủ động đề nghị, “Đồ ăn ở căng tin cũng không tệ, hay là chúng ta đến đó ăn đi."
Lăng Mặc cau mày, rõ ràng là có chút không vui.
Hạ An Nhiên liền chủ động khoác lấy cánh tay Lăng Mặc, * Anh dù gì cũng là boss đứng phía sau của viện nghiên cứu, liền coi nhữ vi phục suất hành, xem xem đồ ăn của viện nghiên cứu như thế nào đi.”
Hạ An Nhiên kéo Lăng Mặc ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Ra đến bên ngoài, ngạc nhiên nhìn thấy Thu Tử Châu lại đang đứng ngoài cửa.
Vì vậy, tình huống mất mặt vừa nãy của cô, Thu Tử Châu có phải là cũng nhìn thấy không? Nhưng bây giờ chỉ có thể giả vờ làm một người không biết gì, kiểu ngạo ngẩng đầu, nói với Thu Tử Châu,
Lăng Mặc muốn đến căng tin thị sát dân tình, anh có muốn đi cùng không?”
Thu Tử Châu đang định nói gì đó, nhưng Lăng Mặc ném cho anh ta một ánh mắt lạnh lùng.
Thu Tử Châu lập tức nở nụ cười, “Ẫn tại căng tin đó a, để tôi đi sắp xếp.”
Hạ An Nhiên hoài nghi, “Đi ăn ở căng tin, còn phải sắp xếp cái gì?" Ăn cái gì thì gọi cái đấy thôi mà.
Nhưng sau khi đến căng tin, Hạ An Nhiên mới hiểu, có một loại phòng gọi là phòng riêng.
Tay sai Thu Tử Châu lại sắp xếp phòng riêng.
Hơn nữa, sau khi sắp xếp xong còn đặc biệt tự giác biển mát.
Một loạt những hành động này không có bất kỳ sự chậm chạp/lề mề