Trong lòng Hạ An Nhiên đã rối như tơ vò rồi.
Ý thức được liền nhượng bộ một bước, giữ khoảng cách vơi Lắng Mặc, “ Tuy chuyện lần này là một hiểu làm, nhưng cũng có trách nhiệm của ảnh, nếu như không phải là anh không xử lý tốt chuyện này, thì tôi cũng không gặp nhiều chuyện như vậy?”
Nói xong, còn giả vờ tức giận chạy trước.
Thật là hoảng sợ.
Chỉ sợ bị lộ tẩy trước mặt Lăng Mặc, vẫn là chạy lấy người trước vậy!
Thu Tử Châu thấy Hạ An Nhiên chạy đi thì vô cùng bất ngờ.
Không hiểu nhìn về phía Lăng Mặc, “ lão đại, anh bảo vệ chị dâu như vậy, còn giúp chị ấy xử lý bọn cặn bã bắt nạt chị ấy rồi, chị dâu không phải là nền cảm động mà nhào vào lòng anh sao?”
Nhưng tại sao chị dâu lại chạy? Đây không phải là con đường bình thường!
Thu Tử Châu nhỏ giọng đưa ra ý kiến, “ Lão đại, hay là anh lại đuổi theo dỗ chị ấy đi?”
Lăng Mặc là muốn đuổi theo con mèo hoang nhỏ.
Nhưng, đối diện với Thu Tử Châu “ khua tay múa chân” vẫn là lạnh lùng cảnh cáo, “ Sau này, trước mặt cô ấy mà còn nói đến những chuyện đẫm máu thì từ nộp đơn đi đến Nam Mỹ đi."
Thư Tử Châu không ngờ rằng lão đại qua cầu rút ván, “ Em đây là đang giúp anh mà!”
Hơn nữa, phế đi Hạ Văn Huyện và Cát Trì chính là mệnh lệnh của lão đại, sao lại trở thành anh làm chuyện đẫm máu rồi?
Anh đã chọc ghẹo ai rồi?
Lăng Mặc căn bản không để ý đến lời Thu Tử Châu nói, lạnh nhạt ra lệnh, “ Cậu quay về công ty đi, không cần ở đây làm ngửa mắt nữa.”
Thu Tử Châu giương cặp mắt lười biếng, “ Hay là em đợi lão đại một chút rồi cùng quay về công ty nhé!”
Lăng Mặc không được nói chen vào, “ Hội nghị buổi chiều, do cậu phụ trách.” Thu Tử Châu sững người, “ Lão đại, anh đây là muốn nghỉ làm không xin phép à?”
Thế nhưng, đáp lại Thu Tử Châu chỉ là cái bóng lưng.
Thu Tử Châu rũ mí mắt xuống, ai oán.
Anh đúng là một người trợ lý đặc biệt thê thảm.
Không những phải gánh họa, còn phải quay về tiếp tục xử lý một số công việc đáng ghét kia.
Lăng Mặc vốn muốn trực tiếp quay lại phòng để vuốt ve dỗ dành con mèo hoang nhỏ vẫn đang xù lông.
Nhưng về