Sau khi Hạ An Nhiên hừ giọng nói, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Gu thẩm mỹ của Lăng Mặc có chút kỳ lạ, thích người xấu xí.
Nghĩ tới điều này, Hạ An Nhiên gục đầu xuống gối, “ Nếu so sánh mình với Hạ Văn Huyên thì tên cẫu nam nhân đó chắc chắn sẽ thích Hạ Văn Huyên!”
Hay là cô lại dùng thuốc cao đó để mặt sưng phù lên.
Không chừng làm như vậy mới có thể gia tăng năng lực cạnh tranh cốt lõi của cô.
Sau một mớ suy nghĩ lộn xộn hiện ra trong đầu, Hạ An Nhiền đột nhiên giật mình ngồi dậy, “ Tại sao mình phải cạnh tranh với người phụ nữ khác vì tên cẩu nam nhân đó?”
Lập tức vỗ vào mặt mình.
Hạ An Nhiên, mày không được bị sắc đẹp mê hoặc, đừng suy nghĩ đến chuyện ngu ngốc này nữa.”
Hộm qua, sau khi Nhiễm An gửi một số tài liệu cho Cố Kỳ, cổ hoàn toàn bị kinh ngạc.
Ở thành phố Lô Hải có một công ty nghiên cứu dược phẩm tên là “ Nghiện Đồ” vẫn luôn mạo danh Viện nghiên cứu Long Đằng, Thu Lương Nhạc và Nhiễm An đã tiến hành không ít giao dịch thương mại.
Không ít công ty đều cho rằng họ đang hợp tác với Long Đằng.
Nhưng không ngờ rằng đó toàn là lừa gạt.
Sau khi Cổ Kỳ nhận được tài liệu của Nhiễm An gửi liên báo cảnh sát.
Công ty Nghiên Đồ, hình như hôm nay là ngày họp hàng tháng.
Người bên dưới báo cáo tháng này lại hợp tác với cổng ty nào đó, tiền đồ của Nghiên Đồ trong tương lai vô cùng rộng mở.
Đúng vào lúc cuộc họp tiến hành được một nửa...!
Đột nhiên có một nhóm cảnh sát xông vào, không kiêng nề bắt Lưu Hoảng người phụ trách của công ty đi, sau đó kiểm tra và niêm phong Nghiên Đô.
Lưu Hoảng bị bắt đi không lâu thì trong phòng làm việc nào đó có một người đàn ông nhận được điện thoại.
Sau khi biết được chuyện Nghiên Đồ xảy ra chuyện, từ trên ghế hoảng hốt đứng bật dậy, tay run run vội vàng gọi cho một số điện thoại khác.
Một lúc sau, điện thoại được kết nối.
Người đàn ông lọ lắng nói, “ Không hay rồi, Nghiên Đỗ bị người ta tố cáo, Lưu Hoảng đã bị bắt đi rồi, chúng ta phải làm thế nào?”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại sững người trong giây lát.
Có điều, sau một lúc đã hồi phục lại sự bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi người đàn ông, “ tôi nhớ Lửu Hoàng