Ánh mắt Thu Lương Nhạc lạnh lùng lóe lên, lầm
bầm nhìn chằm chằm Lăng Mặc nói: "Cậu đúng là biết tính toán, biết nếu dựng lên chuyện anh hùng cứu mĩ nhân, An Nhiên sẽ không nghi ngờ ...!nhưng tôi không dễ lừa như vậy! Cậu cho rằng có thể qua mắt được tôi sao?"
Sau đó, nhìn Hạ An Nhiên căm hận sắt thép, bắt đầu quở trách cô "Không phải lúc nghiên cứu con rất có đầu óc sao? Sao bây giờ lại không có đầu óc? Nhìn xem con như vậy, kế hoạch của cậu ta rõ ràng thành công, con hiện tại không phải là ngoan ngoãn làm hòa với cậu ta, còn cảm thấy thằng nhóc này rất lợi hại, cứu được con trong dầu sôi lửa bỏng? Còn không phải sẽ cho rằng, cả đời này ở bên cạnh cậu ta, cậu ta sẽ đối xử tốt với con? "
Hạ An Nhiên ảo não:"..."
Tính toán xấu xa đều là Lăng Mặc :"..."
Sau một lúc lâu, rất lâu
Hạ An Nhiên đối mặt với Thu Lương Nhạc giơ ngón tay cái lên, "Đúng đúng đúng, thầy đúng là hóa nhãn kim tinh! Âm mưu như vậy, cũng có thể nhìn thấy!"
Thu Lương Nhạc chế nhạo," Mấy chuyện này thầy đã trải qua nhiều hơn con! Loại chuyện này, thấy có thể không nhìn ra sao?"
Hạ An Nhiên đúng trọng tâm đề nghị," Sau này thầy có nên xem ít hơn phim cẩu huyết không?"
Não ông ấy lợi hại như vậy, không đi làm biên kịch, thật sự là một thiệt hại lớn cho phim truyền hình cẩu huyết!
Thu Lương Nhạc nhìn chằm chằm vào Hạ An Nhiên,
"Thầy giúp con nhìn rõ người bên cạnh mình là ma hay quỷ,có liên quan gì đến phim truyền hình cầu huyết?"
Hạ An Nhiên muốn nghiêm túc giải thích rằng vụ án