Tôn quản gia sửng sốt, “Thiếu phu nhân sẽ dọn qua sao? Không phải cô với Thiếu gia đã làm hòa sao? "
Tối hôm qua, Thiếu gia dùng say rượu để tấn công.
Đúng mà nói, sự phân chia phòng ở này đã kết thúc, phải không?
Mặc dù thiếu gia luôn chọc ghẹo Thiếu phu nhân tức giận, nhưng vợ chồng son ầm ĩ chút cũng không sao.
Tôn quản gia không muốn thấy cuộc chiến kéo dài.
Ông chủ động nói giúp Lăng Mặc vài câu, “Thiếu gia tính tình hơi thẳng thắn một chút, nhưng thiếu gia thật sự rất quan tâm Thiếu phu nhân."
Hạ An Nhiên lộ vẻ nghi hoặc, “Làm sao ông biết anh ấy quan tâm đến tôi? Anh ấy đối xử với tôi không dễ chịu chút nào! "
Tôn quản gia đành phải giải thích giúp cho cậu chủ trẻ của mình "Thiếu gia thích dạo nạt, trêu đùa cô, còn làm cho cô cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Nhưng cô không thấy là Thiếu gia giống mấy nam sinh hư trong trường thích chọc ghẹo nữ sinh sao? Thật ra cậu ấy không phải là không quan tâm tới cô , chỉ là không biết biểu đạt như thế nào, mới cố ý làm ra một số chuyện xấu để cô chú ý "
Hạ An Nhiên sửng sốt.
Lăng Mặc trước đây hù dọa cô, ở trong mắt Tôn quản gia, hóa ra chỉ là thu hút sự chú ý của cô?
Hạ An Nhiên, “Bác Tôn, Lăng Mặc không ngây thơ như vậy!"
Tôn quản gia nói một cách chắc chắn: "Thiếu gia chưa từng yêu, cho nên tất nhiên cậu ấy làm gì cũng sẽ thấy ngây thơ, tôi đã nhắc nhở, nhưng cậu ấy không nghe vào tai, bằng không cũng sẽ không