Sân bay Lô Hải.
Hạ An Nhiên nhìn thấy Thu Lương Nhạc, chủ động bước tới, “Tại sao thầy lại rời đi đột ngột như vậy?"
Thu Lương Nhạc khịt mũi, “Con nghĩ thầy giống con.
sao, nhẫn tâm bỏ cả Viện nghiên cứu sao?"
Hạ An Nhiên tuy rằng chột dạ, nhưng vẫn biện minh, "Chẳng phải con đã giao tất cả dự án nghiên cứu trước đây cho Cố Kì sao, ngay cả khi con không có mặt ở đó, trái tim con vẫn hướng về Long Đằng."
Thu Lương Nhạc nghĩ đến đống tài liệu sáng nay nhìn thấy ở chỗ Cổ Kì, ngay lập tức ôm tim "Nói đến điều này thầy lại tức giận.
Tại sao con không bàn
giao những dự án nghiên cứu đó sớm hơn? Đó đều
là tiền! Con không biết rằng cái mà Viện nghiên cứu thiếu nhất chính là tiền sao?"
Viện nghiên cứu Long Đằng có nhiều kết quả nghiên cứu tốt.
Nhưng hầu hết các nghiên cứu mặc dù có ý nghĩa lớn về mặt học thuật, nhưng lại không tạo ra giá trị
lợi nhuận.
Thế cho nên thành quả nghiên cứu của Long Đằng rất nhiều, nhưng thực sự rất nghèo, rất nghèo, cực kỳ nghèo!
Thu Lương Nhạc vô cùng không vui, “Con có thể tùy ý sử dụng phòng thí nghiệm của Tập đoàn Lăng
Thị, nhưng đừng làm quá nhiều việc của họ, con có thời gian hãy làm một số dự án của riêng mình.”
Hạ An Nhiên gật đầu, “Con nhất định sẽ dùng phòng nghiên cứu của họ, nghiên cứu các dự án
của riêng mình, và sau đó kiếm tiền từ họ."
Thu Lương Nhạc