“Hiền nhiên, mọi người trong vương phù ai cũng muốn tránh xa bồn vương, người lại muốn ở gần bón vương lại còn chăm sóc, người nghĩ bồn vương sẽ tin?” Tạ Đình nghe hai chữ hiển nhiên mà lạnh lùng cười, trên đời này có cái gì là hiển nhiên, hắn làm sao tin lời nữ nhân này nói.
“Ta không cần vương gia phải tin ta, dù sao chuyện này cũng là ta muốn làm “
“Là ai sai người tiếp cận bổn vương, hoàng hậu sao?”
Tạ Đình vẫn chưa buông tha, hắn lại nheo mắt hỏi.
“Ta đã bảo là tự nguyện không ai có thể ép ta làm điều ta không muốn, vương gia, thay vì nghi ngờ người có thể mở lòng cảm nhận không, từ đầu đến cuối ta có hại vương gia sao, có khinh thường người sao, hay có một câu nói nào nhục mạ người, ta chỉ luôn muốn tốt cho người.
” Nam nhân này không biết suy nghĩ cái gì, trong lòng hận chỉ tồn tại hai chữ nghĩ ngờ thôi sao?
Nói ra thì cũng phải hắn dù gì cũng xuất thân là vương công quý tộc, bản thân lại tàn phế, xung quanh toàn người có lòng độc hại không nghi ngờ mới lạ, nàng cũng có thể thông cảm.
“Người làm vậy là muốn bổn vương tin tưởng, lấy được lòng tin của bồn vương rồi người sẽ một kiếm dâm sau lưng bổn vương.
”
Dương Khánh Vân nghe vậy giật mình lại bỏ tay xuống bàn nghiêm túc nói: “Làm ơn, vương gia, người không tin ta cũng đành đừng suy diễn như vậy có được không, nếu muốn đâm ta đâm trước mặt đâm sau lưng làm gì.
”
“Người miệng lưỡi thật lợi hại” Tạ Đình không khỏi cười lạnh.
“Vương gia quả khen rồi, có điều ta nói vương gia nghe, người đối với ta nghi ngờ thể nào cũng được, ta chỉ biết lòng ta sáng như nắng ban mai, không nhiễm một tia bụi.
” Dương Khánh Vân đùa đùa thật thật nói.
“Người cũng thật dám nói “
“Sự thật là vậy mà, chờ xem, những lời ta nói hôm nay có đúng hay không.
” Dương Khánh Vân nháy mắt hắn một cái, nàng biết muốn ai đó tin tưởng cần có thời gian quan sát, cảm nhận, nam nhân này sợ là phải qua một thời gian dài.
Tạ Đình chỉ muốn dò hỏi nữ nhân này không ngờ nàng lại trả lời một cách thẳng thừng như vậy, không chột dạ cũng không né tránh câu hỏi của hắn.
“Vậy người vì sao lại giết Triệu Hải?” Tạ Đình hỏi tiếp.
“Ta ngửa mắt, dám có ý đó với ta nhất định phải chết hơn nữa người cũng không phải do ta giết, vương gia, người cũng chứng kiến mà.
” Dương Khánh Vẫn thản nhiên nói như không có chuyện gì.
Trịnh Lâm bên canh nghe chủ tử nói chuyện kinh sợ không thôi, vương gia vừa nói cái gì? Vương phi giết
Triệu Hải, làm sao lại giết hắn? “Người không sợ hoàng hậu?” Nếu nàng không phải người của hoàng hậu thì lấy can đảm đâu ra giết người của bà ta? “Ta còn chưa biết mặt bà ta tròn méo thế nào sao dám nói sợ, hơn nữa bà ta có hỏi tội ta kêu hắn uống rượu say đi lung tung đến hồ sen rồi trượt chân tế hổ, ai lại đi truy cứu chuyện này?”
“Người cũng thật biết nghĩ lý do, người biết hoàng hậu là người thế nào sao?” Tạ Đình hỏi câu này mục đích là để dò hỏi.
“Là người thế nào ta không biết nhưng đây là chuyện của Khánh Vương Phủ lẽ nào còn muốn những tay vào, tay bà ta có dài đến đâu cũng không thừa hơi quan tâm một hạ nhân “Người không biết sao, trong vương phủ này người của bà ta có hơn phân nửa, mọi động tĩnh của người bà ta đều nằm trong lòng bàn tay.
“Vương gia, người nói thế nào cũng là chủ nhân của vương phủ này, lại để kẻ khác lộng hành trong phủ của mình sao?”
“Không thể thì sao, bổn vương còn có thể làm gì?
Phế nhân như bổn vương chỉ có thể ngồi xe lăn.
”
Dương Khánh Vân nghe vậy lại cau mày nói: “Vương gia, người nói như vậy là coi thường bản thân sao, ngay cả bản thân người cũng coi thường bản thân thì người khác sẽ nhìn người thể nào, đâu phải ai ngôi xe lăn đều trở nên vô dụng, có người còn làm được rất nhiều thứ, để ta kể người nghe một câu chuyện.
”
Dương Khánh Vân ngôi thắng người như một cô giáo kể chuyện cho học sinh, giọng nói của nàng ngọt ngào, trong trẻo như dòng suối mát chảy ngược vào tại, nó có một sức cuốn hút kỳ lạ khiến Tạ Đình phá lệ chăm chú lắng nghe.
Câu chuyện nàng