Nhắc đến mẹ nàng lại nhớ cha mẹ ở hiện đại rồi, bọn họ biết năng xảy ra tai nạn chắc chắn sẽ rất đau lòng, nhất là mẹ nàng khẳng định sẽ khóc lên khóc xuống, bình thường bà có chút nghiêm khắc với nàng nhưng nàng biết bà vì muốn tốt cho nàng, nếu không cũng sẽ không nói nhiều như vậy.
Tâm trạng của Dương Khánh Vân phút chốc trùng xuống, Tạ Đình xem trong mắt nhưng cũng không lên tiếng hỏi han, căn phòng bỗng trở nên trầm lặng không một tiếng động.
Trịnh Lâm đứng yên không nhúc nhích, nghe câu chuyện của vương phi hắn cũng có chút xúc động ở bên cạnh vương gia nhưng có chuyện kinh thiên xen lẫn nghi hoặc, hắn mặc dù không đi nhiều nơi chỉ động địa hay chuyện bát quái nào hắn chưa từng nghe qua, lại không hề nghe có một người như vương hắn thảm tâm cũng muốn khám phục.
Sáng sớm ngày hôm sau có hai nha hoàn đi ngang qua hồ sen bất chợt nhìn thấy có thứ gì đó trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước, bọn họ liếc mắt nhìn nhau lại đi đến bên mép hồ xem xét.
Nhìn rõ vật ấy là cái gì một nha hoàn hét lên: “AAA có người, có người chết đuối, người đầu, mau đến đây!
Hai ba gia đình nhảy xuống hồ vớt cái xác lên, không ngờ lại là Triệu nhị gia, cơ thể hắn cứng nhắc, trắng bệch không còn chút sự sống nào.
Bọn họ vội vàng chạy đến Trúc Tinh Viện bảm bảo cho Triệu Bình, lúc này vết thương trên cơ thể hắn được dùng thuốc tốt nên lành lạnh rất nhanh, hắn đang được vài ba nữ nhân hầu hạ nghe hạ nhân bầm báo đệ đệ chiết liên bỏ bửa lật đật chạy đến bên hồ sen.
Nhìn thấy cái xác đúng là Triệu Hải, hẳn không khỏi ngửa mặt lên trời khóc rống: “Đệ đệ, không”
Cà vương phủ chấn động bởi tiếng thét của hắn,
Dương Khánh Vân đang xào rau không khỏi tức giận nói: “Sáng sớm gào cái quỷ gì.
”
Thu Hoài ở bên cạnh run lên một cái xém chút cắt vào tay.
Triệu Bình khuôn mặt rét hàn giận dữ nói: “Tra, tra cho bồn gia, đệ đệ bồn gia làm sao mà chết.
”
“Vâng, quản gia.
”
“Quản gia, hôm qua nô tỳ có nghe thấy tiếng động ở hồ sen mới đến xem thì thấy, thấy…” Một nha hoàn đột nhiên nói nhưng nói đến giữa chừng thì dừng lại.
“Người thấy cái gì, chở áp ứng với bốn gia.
” Quản gia đang đau lòng muốn biết cái chết của đệ đệ lại thấy nha hoàn này ngập ngừng không khỏi tức giận.
Nha hoàn kia hoảng sợ nói: “Nô tỷ nhìn thấy Triệu nhị gia gặp vương gia và vương phi, sau đó có thêm bốn người áo đen nữa xuất hiện, bọn họ đánh nhau một lúc, vương phi lại, lại ra lệnh cho người chém, chém
Triệu nhị gia rồi ném xuống hồ.
Nàng ta vừa dứt lời quản gia sắc mặt âm trầm nói: “Người nói thật?”
“Vâng, nô tỳ không dám nói sai”
“Tại sao lúc đó người không bầm bảo với bổn gia.
Quản gia lại càng thêm tức giận.
“Nô tỷ, nô tỳ sợ hãi không dám, không dám bầm bảo “Ngu ngốc.
” Quản gia tháng tay tát nàng ta một cái, lại nói: “Chỉnh người, người khiến đệ để ta chết đuối, nếu lúc đó người nói đệ đệ bốn gia đã được cứu rồi.
”
“Người đâu, ném nàng ta xuống bồi mạng cho đệ đệ bon gia.
”
Nha hoàn kia hoảng sợ kêu lên: “Không, quản gia, tha cho nô tỳ, nô tỷ không muốn chết, không muốn ”
Nhưng mà không để nàng kêu lâu hai gia đình mỗi người một bên ném nàng xuống hồ.
Lúc này quản gia nhìn cái xác của đệ đệ trong lòng tràn đầy tức giận, hắn nhất định sẽ không tha cho nàng kia.
Ngày hôm nay cả vương phủ tất bật lui tới tổ chức tang lễ chi Triệu Hải, bên ngoài làm gì thì làm rộn rằng tang thương thế nào thì tùy bên trong Trúc Lâm Viện hai con người vẫn yên bình ăn cơm, không quan tâm.
Đường đường là chủ tử lại mặc kệ người dưới tổ chức đám tang linh đình, lý nào như vậy, Dương Khánh Vân vừa ăn cơm vừa khó chịu.
Hừ, biết vậy nàng thủ tiêu hắn cho rồi, ném hắn xuống hồ chỉ bây giờ ồn ào chết đi được.
“Vương gia, ta có điều thắc mắc “Ăn cơm chở nói chuyện, không ai dạy người điều này sao?”
Được rồi, người cổ đại ăn cơm trong thinh lặng.
không phát tiếng động vậy nàng sẽ chờ hắn ăn xong rồi nói.
Dương Khánh Vân trong lòng có tức giận nên ăn cơm cũng không được ngon lành gì, vô tình còn phát ra tiếng động, lúc ăn canh năng không múc từng tha mà cầm cái bát lên húp một