Bạch Băng đi vào đại sảnh, cô nhìn người lao công đang quét dọn. Rõ ràng là Dương Tuyết Vũ, vợ của Thiên Đức mà sao lại ở đây, lại còn dáng vẻ đó. “Cô ta đang làm gì vậy?”- Bạch Băng ra hiệu cho người quản lí vào hỏi thăm tin tức. Nghe xong cô mỉm cười, thật thú vị. Vậy ra Thiên Đức đâu có xem cô gái này là vợ anh, cũng chưa một lần xuất hiện trước báo giới bây giờ lại làm những việc này nữa, thật nực cười. Cô nói với người quản lí:
- Bảo cô ta đến phòng quảng cáo dọn dẹp đi!
…
Tuyết Vũ đẩy chiếc xe chở dụng cụ lau dọn đến phòng quảng cáo, đến trưa rồi mà vẫn không cho cô nghỉ nữa. Cô xoa xoa cái bụng đang réo lên ầm ĩ. Tuyết Vũ đứng lặng trước cảnh tượng trước mắt. Bạch Băng ngồi bên chiếc đàn piano, khuôn mặt thanh tú dịu dàng như nữ thần tỏa sáng khắp cả gian phòng. Bọn họ vẫn đang quay quảng cáo, Tuyết Vũ xuýt xoa, quả không hổ danh cô ấy được gọi là thiên sứ. Ngay cả bình thường đã đẹp thế này rồi. Hôm trước gặp nhau ở bữa tiệc chỉ lướt qua nên cô vẫn chưa nhìn kỹ. Sao Thiên Đức lại lạnh lùng với một cô gái đẹp như cô ấy nhỉ?
Tuyết Vũ mải suy nghĩ đến nỗi khi vị đạo diễn gọi lên ba tiếng: “Cô gì ơi?” cô mới giật mình. Cảm thấy như ông ấy đang gọi mình, cô dè dặt bước tới, lòng không khỏi lo lắng Bạch Băng sẽ nhận ra cô. Nhưng Bạch Băng đã tính toán trước, cô ta không thèm nhìn đến cô, chỉ chú tâm vào cây đàn trước mặt.
- Chỗ chúng tôi thiếu người, có thể nhờ cô đứng phía trên rải tuyết trắng xuống bên dưới để quay quảng cáo không?
Tuyết Vũ hơi lưỡng lự nhưng rồi cô đồng ý:
- Không sao!
Tuyết Vũ leo lên chiếc thang, cô cẩn thận cầm chiếc giỏ đựng đầy xốp mà họ định tạo thành tuyết, có ba người nữa ở ba góc còn lại cũng đang làm giống cô. Tay đụng đến những tấm xốp mềm mại, Tuyết Vũ chợt thấy thích thú, mấy món đồ này thật đẹp. Lúc xem ti vi cô luôn thắc mắc sao họ làm được thì ra là nhờ những thứ này.
Đang rải tuyết xuống Tuyết Vũ chợt thấy một người đi vào. Cô không tin nỗi vào mắt mình. Thiên Đức. Anh ta làm gì ở đây, Tuyết Vũ vội quay mặt đi chẳng biết lúc này nếu nhìn thấy cô anh ta sẽ nghĩ cô theo kiểu gì. Thật không may, lúc cô đang luống cuống trốn tránh anh, người đang giữ thang cho cô cũng quay người lại chào anh. Chiếc thang bị rung bất ngờ vì hành động của cô lại không có người giữ bên dưới, nó từ từ sập xuống, Tuyết Vũ chỉ kịp hét lên một tiếng kinh hoàng.
Mọi người xung quanh đều hoảng hốt, Thiên Đức cũng vội bước đến. Bạch Băng thở phào, may mà cô đã kịp bước đến chỗ Thiên Đức, chiếc thang rơi đúng ngay vị trí chiếc đàn piano. Vị đạo diễn già vội chạy đến xem, một người hét lớn:
- Có người bị thương rồi!
Thiên Đức bước đến, anh không tin nỗi vào mắt mình. Là Tuyết Vũ. Cô nằm ở đó bất động. Đầu đập vào thành chiếc đàn dương cầm khiến trên trán có một vết thương thấm đỏ máu. Tiếng người hét lên hỗn loạn “gọi cấp cứu”. Một người đàn ông dáng khỏe mạnh đang định