Rõ ràng là thời tiết tháng sáu, ấm áp, mà phòng ngủ lớn như vậy lại là một cảnh lạnh giá thấu xương.
Lệ Chấn Nam nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt như nước.
Chậm rãi giơ tay lên nới rộng cà vạt, tiện tay ném trên ghế sofa, không nhanh không chậm bước về phía Thư Tấn, ánh mắt trầm lãnh.
Nghĩ đến sự giận dữ của anh lần trước gặp mặt, đáy lòng Thư Tấn run rẩy một trận...
Mà giờ khắc này, trên người anh là giận dữ và phiền muộn vô cùng, khỏe môi căng thẳng và ánh mắt tiêu điều xơ xác, vô cùng dọa người.
"Bé Đằng ngủ rồi?"
Anh bỗng nhiên mở miệng, giọng thấp lạnh.
Thư Tấn sững sốt một chút, nhưng cũng gật đầu.
Lệ Chấn Nam từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, uy nghiêm ở đấy mắt hung ác rét lạnh.
Thư Tấn mơ hồ cảm thấy không ổn, nhanh chóng rũ mắt xuống, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Không giải thích được, anh lại làm sao rồi?
"Gần đây Phương Lộ đã tới sao?" Lệ Chấn Nam tiếp tục nói, thanh âm càng trầm.
Thư Tấn hạ mi, theo bản năng cúi thấp đầu.
Quả thật đã tới mấy lần.
"Cô không quá vui vẻ khi cô ấy tới sao?" Anh lại hỏi.
Thư Tấn ngập ngừng, mi đẹp khẽ run.
Lệ Chấn Nam nhìn cô chăm chú, tầm mắt u trầm, sương lạnh trải rộng, bóp cằm cô:"Trả lời!"
Cô nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh không có gợn sóng.
"Không biết nói chuyện còn không biết đánh chữ sao?" Lệ Chấn Nam liếc thấy điện thoại di động trên ghế sofa, sau khi nhặt lên thì ném cho cô.
Thư Tấn khẽ run, cầm điện thoại di động lên nhưng không biết nên nói cái gì.
Cô quả thật theo bản năng kháng cự Hàn Phương Lộ, cũng nghe được những người đó nghị luận, nếu như thật sự có bệnh, vậy Bé Đằng
Nhìn dáng vẻ không nói nào của cô, ấn đường Lệ Chấn Nam nhăn chặt, xoay người lạnh nhạt nói: “Đi ra ngoài!"
Thư Tấn nhẹ thở dài, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, bước chân hơi nặng, tựa như sự nặng nề trong lòng cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Chấn Nam thay quần áo, vừa đóng cúc áo sơ mi vừa đi ra ngoài, khi đi qua phòng làm việc, tầm mắt nhìn qua cửa phòng nửa đóng nửa mở, bước chân dừng lại.
Trên bàn sách trong phòng, Thư Tấn mệt mỏi nằm bò ở phía trên ngủ, một bên máy vi tính còn mở.
Nhìn dáng vẻ này giống như cả đêm đều ở đây vậy.
Lệ Chấn Nam đi vào, lúc lật tài liệu làm Thư Tấn giật mình.
Cô hốt hoảng dụi mắt, nhìn thời gian một chút, vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi chăm sóc đứa trẻ, cổ tay lại bị Lệ Chấn Nam kéo lại.
Anh nhìn sâu vào trang web trên màn hình máy tính, ánh mắt co rút nhanh: “Cô tra chuyện này để làm gì?"
Thư Tấn nhìn qua, cũng sợ run lên.
Trang mạng dừng lại ở giải thích và cách trị liệu giang mai , còn có cửa sổ nhỏ quảng cáo của chuyên gia đang không ngừng nảy lên.
"Tại sao tra những thứ này?"
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của Lệ Chấn Nam, đang êm đẹp, anh mạnh khỏe như vậy, người phụ nữ này không có gì sao lại tra chuyện này để làm gì!
Giống như chạm đến kiêng kỵ lớn nhất của đàn ông, phản ứng của anh cũng có hơi quá khích, Thư Tấn lúng túng hạ mắt, suy nghĩ một chút, mới lấy điện thoại di động ra gõ chữ, nhưng mấy chữ, viết viết xóa xóa, cũng không biết nói từ đâu.
Thật ra mà nói, dường như cô đang chỉ trích sau lưng Hàn Phương Lộ vậy, đây là điều mà Thư Tấn bất đắc dĩ nhất.
Nhưng không nói thật, Lệ Chấn Nam nhất định sẽ hoài nghi, dù sao cũng là giang mai, lại có hiểu lầm gì nữa thì sao!
Tình thế khó xử, Thư Tấn càng mâu thuẫn.
Lệ Chấn Nam đã sớm chờ không được, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, thúc giục: “Nói mau!"
Đồng thời, cũng giành lấy điện thoại di động của cô.
Thư Tấn cả kinh, anh đã thấy trên màn ảnh có ba chữ —— Hàn Phương Lộ.
Mắt Lệ Chấn Nam lóe lên: “Phương Lộ làm sao? Có liên quan gì đến cô?"
Cô lúng túng mím môi, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể nói thẳng.
Thư Tấn cầm lấy điện thoại di động, viết kĩ càng —— tôi gặp cô Hàn ở khoa sản trong bệnh viện, trên cánh tay cô ấy còn có rất nhiều nốt đỏ...
Lệ Chấn Nam nhìn chữ viết trên màn hình, đáy mắt giấu sự hung ác sâu không thấy đáy, yên lặng chốc lát, chỉ ném ra câu Ừ, rồi xoay người đi.
Nhìn chăm chú bóng lưng hờ hững,