Nửa đêm, Thư Tấn vừa nằm xuống, khoảnh khắc nhắm mắt lại, bên tai vang lên một âm thanh cực lớn.
Ầm!
Cô không khỏi run lên, vô thức ngồi dậy bật đèn bàn.
Cô vừa vén chăn xuống giường thì cửa phòng ngủ bị mở ra từ bên ngoài.
Lệ Chấn Nam lạnh lùng xuất hiện ở cửa, ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn bàn không có tác dụng gì trong căn phòng rộng lớn, nhưng cô vẫn loáng thoáng thấy được sát khí trên người người đàn ông, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống.
Thư Tấn khựng lại, nhưng cũng không nghĩ ra mình đã trêu chọc gì tới anh, chỉ mím môi căng thẳng.
Đọc FULL bộ truyện.
Anh chậm rãi bước tới, đến trước mặt cô rồi nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc từ trên cao xuống, một đường cong lạnh lẽo hiện lên bên khoé môi lạnh lùng của anh.
“Hôm nay bác sĩ Lâm đ ến khám cho cô?" Lệ Chấn Nam đột nhiên cất lời, giọng nói trầm thấp lạnh lùng.
Thư Tấn gật đầu.
Giây tiếp theo, chiếc cằm nhọn bị anh thô bạo siết chặt khiến cô không khỏi nhíu mày.
Anh ép cô phải nhìn thằng vào đôi mắt lạnh lùng của mình, Thư Tấn lại càng khó hiểu, sau đó bên tai vang lên giọng nói của anh:
“Sáng nay cô nói Phương Lộ bị ốm đúng không?”
Giọng điệu chất vấn như mệnh lệnh của một vị vua cao ngạo.
Thư Tấn giật mình, nhưng vẫn cúi đầu theo bản năng.
Dù sao khi ấy đúng là cô đã nhắn như vậy, cô nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, chẳng lẽ nhanh vậy anh đã đến hỏi tội rồi sao?
Mà sau đó Lệ Chấn Nam đột nhiên ném mạnh cô sang một bên, giọng điệu lại càng lạnh lùng hơn: “Cô nói cô ấy bị giang mai?”
Lòng Thư Tấn run lên, nhưng cô vẫn gật đầu.
“Ha!”
Tiếng cười giễu bên tai như cơn gió lạnh thấu xương, chấn động trái tim đang không yên của cô.
Đột nhiên anh siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, Thư Tấn ngỡ ngàng quay đầu lại, nhìn thấy cơn giận dữ trong con ngươi người đàn ông.
Cô không hiểu tại sao anh lại phải gây chuyện như vậy.
Hôm qua Thư Tấn bị anh đổ oan, còn giày vò cô đến giờ toàn thân vẫn đang đau nhức, nghĩ vậy lòng cô lại thấy khó chịu bèn giơ tay hất anh ra. Vẻ mặt Lệ Chấn Nam đột nhiên giăng kín sương mù.
Anh lại ép cô phải nhìn vào mắt mình lần nữa, lời anh nói như một chậu nước đá đột nhiên đổ ập xuống vào tháng chạp, đau thấu tim gan.
“Cô đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”
Dứt lời, tập tài liệu trên tay anh cũng đập mạnh vào người cô.
Tập tài liệu rơi xuống đất, Thư Tấn nghi hoặc cúi người xuống nhặt, vừa mở ra, nội dung bên trong lại làm cô cay mắt.
Tất cả đều là biên lai hoá nghiệm, là kết quả khám sức khoẻ của cô hôm nay, mà trên cùng là kết quả kiểm tra bệnh truyền nhiễm.
Kết quả cho thấy… dương tính!
Không ngờ cô lại kiểm tra ra có… bệnh truyền nhiễm?!
Là sao?
Nhìn thấy vẻ hoảng loạn trên mặt Thư Tấn, nụ cười trên môi Lệ Chấn Nam càng lạnh hơn, từng từ từng chữ của anh rét lạnh như băng, ác độc đập xuống: “Rõ ràng cô biết mình có bệnh nhưng vẫn hãm hại Phương Lộ? Thư Tấn, đây có phải chủ ý của cô không?”
Cô nhanh chóng lắc đầu, trong lòng mờ mịt, sao có thể?!
Cơ thể cô không phải cơ địa dị ứng, từ nhỏ đến lớn không bị dị ứng với bất kỳ loại thuốc hay thức ăn nào, ngoài Lệ Chấn Nam ra thì chưa có người đàn ông nào chạm vào cô. Sao có thể vô duyên vô cớ mắc bệnh giang mai được chứ?!
Chắc chắn kết quả là giả!
Cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại, gõ nhanh một hàng chữ: “Tôi không có bệnh, chắc chắn là đã xảy ra sai sót ở đâu đó!”
Dòng chữ hiện lên trong mắt, cơn giận của Lệ Chấn Nam thoáng chốc lại bùng lên, bàn tay to đang chống trên tường dần siết chặt, ngón tay khớp xương rõ ràng nổi đầy gân xanh.
“Vẫn nguỵ biện đúng không?”
Câu chữ trầm thấp như cố ý đè nén rồi mới phát ra, giọng nói trầm thấp trí mạng.
Không đợi Thư Tấn phản ứng, đột nhiên anh cười khẩy, dùng bàn tay còn lại kéo cô lại gần mình, ánh mắt lạnh lùng, âm u nhìn cô chằm chằm, anh nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ và kinh ngạc trong mắt cô.
“Phương Lộ chưa bao giờ nói xấu về cô, ngược lại là cô, suốt ngày đa nghi, có bệnh không đi chữa còn hãm hại Phương Lộ!”
Lệ Chấn Nam thật sự tức giận, lửa giận trong ngực sôi trào giống như bị châm ngòi, xông thẳng tới.
Thư Tấn bối rối lắc đầu, cô tuyệt nhiên không có bệnh gì, để chứng minh điều đó, cô nhanh chóng vén tay áo lên, làn da trắng nõn trong không khí, trong suốt như ngọc đập vào mắt người đàn ông.
Bàn chân đang định rời đi của Lệ Chấn Nam chợt dừng lại, dùng ánh mắt u ám nhìn cô: “Kết quả cho thấy cô bị dị ứng, đọc không hiểu à?”
Thư Tấn ngạc nhiên, cô đang rất khoẻ mạnh, có dị ứng gì đâu?
Cô lại lấy đơn xét nghiêm trên giường lên xem, nhìn kết quả trên đó rồi lại choáng váng.
Phản ứng dị ứng với sản phẩm hoá chất thường ngày, đề nghị vào