Tiêu Lực và Thư Tấn đều không chú ý Lệ Chấn Nam về từ khi nào, đến khi anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp bất chợt vang lên bên tai khiến suy nghĩ của người nào đó hoảng loạn.
Tiêu Lực lập tức sửng sốt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, ông ta đứng ngồi không yên, lo lắng đứng dậy rồi vội vã nịnh nọt: “Con rể về rồi đấy à!”
“Con rể”, gọi thân thiết đấy.
Nhưng trên thực tế ông ta lại phải khom lưng luồn gối.
Đọc FULL bộ truyện.
Khuôn mặt tuấn tú u ám của Lệ Chấn Nam không chút thay đổi, ánh mắt bình thản thậm chí còn chẳng nhìn ông ta, anh thong thả bước vào phòng khách rộng lớn, giọng nói lạnh lùng trầm thấp dị thường.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì chủ tịch Tiêu đã quan tâm dự án CCM rất lâu rồi!”
Tiêu Lực khó mà giải thích, ông ta ngượng ngùng cười: " Cũng không thể nói là quan tâm, chỉ là Thư thị vừa hay lại phù hợp với các điều kiện của dự án này, mà với tình hình hiện tại của Thư thị, chắc con rể cũng biết rõ!”
Lệ Chấn Nam ngẩng đầu, đường nét kiên nghị ẩn chứa vẻ tàn nhẫn, giọng điệu nhẹ nhàng mà âm trầm khó đoán.
“Biết thì sao mà không biết thì sao?”
Dù Thư thị có phá sản hay phải đóng cửa, dù ngày mai nó có biến mất khỏi thế giới này thì có liên quan gì đến Lệ Chấn Nam anh?
Tiêu Lực không nói nên lời.
Ông ta lúng túng đứng đó như một chú hề, ngượng ngùng chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Tiêu Lực trầm tư hồi lâu rồi mới nghĩ ra nên nói gì: “À thì, Thư thị và Lệ thị có quan hệ liên hôn mà, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục! Con rể, con hãy nể chút tình cảm này mà giúp đỡ được không?”
Lời ông ta vừa dứt, nụ cười chế giễu, lạnh lùng của Lệ Chấn Nam cũng vang lên, anh mỉa mai nhếch môi, nghiêng khuôn mặt điển trai lại liếc nhìn ông ta: “Giúp cũng được! Nhưng chủ tịch Tiêu và Tập đoàn Thư thị có quan hệ trực tiếp gì không?”
“Việc này...”
Tiêu Lực lại không biết phải nói gì!
Mọi người đều biết năm đó sau khi chồng qua đời nên Tiết Á Tuệ mới tái hôn với Tiêu Lực, đồng thời còn giao toàn bộ tập đoàn của chồng cũ đã khuất cho người chồng hiện giờ. Hành động này khiến rất nhiều người chỉ trích.
Mà bao nhiêu năm qua, Tiêu Lực cũng luôn bị người khác chỉ trỏ sau lưng, nói ông ta ăn bám mới gây dựng được cơ nghiệp, muốn khó nghe bao nhiêu có khó nghe bấy nhiêu!
Thấy Lệ Chấn Nam không nể mặt, ông ta cũng không định ở lại nữa mà chỉ nói: “Công ty còn có việc, tôi không làm phiền con rể nữa!”
Ông ta đi ra ngoài, ánh mắt sâu thẳm của Lệ Chấn Nam lại lướt qua Thư Tấn, dừng trên người cô vài giây sau đó anh cũng xoay người bước ra ngoài.
Tiêu Lực không ngờ Lệ Chấn Nam lại đuổi theo, ông ta được quan tâm mà lo sợ, vội vàng xoay người lại, còn chưa kịp lên tiếng thì những lời lạnh lùng của đối phương đã như mưa đá đập thẳng vào mặt ông ta...
“Đừng có làm khó Thư Tấn nữa, cô ấy là vợ tôi nhưng không phải con gái ông!”
Từ ngữ thẳng thừng, giọng nói nghiêm túc, lạnh lùng.
Tiêu Lực bất lực nuốt nước bọt, muốn phản bác nhưng lại bị luồng khí lạnh lùng trên người Lệ Chấn Nam làm cho choáng váng, gần như không nói được lời nào.
Nhìn theo bóng xe Tiêu Lực rời đi, Lệ Chấn Nam vẫn đứng ở cửa ra vào, khuôn mặt anh tuấn lạnh như sương băng vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm.
Nhưng trong đôi mắt anh lại không ngừng dâng lên vẻ phức tạp, cuối cùng biến mất vào hư không rồi dần lắng xuống.
Khi Thư Tấn lên lầu thì nhận được tin nhắn Messenger của Mạc Niệm Niệm.
“Sao vậy? Tớ đi công tác vài ngày, vừa về thì nghe nói cậu bị dị ứng? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Đọc được thì mau trả lời! Nếu không tớ sẽ đến nhà họ Lệ tìm cậu đấy, rốt cuộc là làm sao?”
Dường như Mạc Niệm Niệm là người duy nhất còn lại trên thế giới này nhớ và quan tâm đ ến Thư Tấn.
Không phải chị em nhưng lại hơn cả chị em.
Thư Tấn nhanh chóng trả lời tin nhắn, nhưng Mạc Niệm Niệm vẫn không yên tâm, còn gọi điện loại: “Nói qua điện thoại không rõ được, Tấn Tấn, chúng ta gặp nhau đi!”
Cô giật mình, chưa kịp suy nghĩ