"Cô ấy à, không tốt chút nào, không chỉ không tốt, còn bị bệnh nữa!"
Không đợi Thư Tấn phản ứng, Mạc Niệm Niệm đã nhanh chóng nói trước cô một bước.
Con ngươi của Lâm Thế Tráng co rút lại, anh ta sửng sốt: “Tại sao lại bị bệnh?"
Mạc Niệm Niệm lại nói: “Bị dị ứng hóa chất, suýt phải nhập viện rồi! Không chỉ vậy, vì lần bị bệnh này mà mẹ chồng cô ấy suýt chút nữa đã đoạt lấy đứa bé!"
Đọc truyện tại đây.
Nghe Mạc Niệm Niệm cố ý cường điệu như vậy, Thư Tấn không nói nên lời.
Lâm Thế Tráng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Loại hóa chất nào mà có thể khiến em bị dị ứng?"
"Được rồi, không làm phiền hai người ôn lại chuyện cũ! Tôi sẽ dẫn Bé Đằng đi đâu đó chơi một lát!" Mạc Niệm Niệm chỉ tay về phía trung tâm vui chơi do khách sạn chuẩn bị cho khách và trẻ em ở gần đó. Bên trong có một hồ bơi lớn, còn có những quả bóng biển, Bé Đằng cũng rất thích.
Khi chỉ còn lại hai người, Lâm thế Tráng nắm lấy tay cô, ánh mắt quan tâm, vẻ mặt lộ rõ vẻ để ý, thậm chí giọng nói còn tràn đầy lo lắng: “Nói cho anh biết, đó là loại hóa chất gì khiến em bị dị ứng? Bây giờ thế nào rồi?”
Khi đang nói chuyện, anh ta vén tay áo của cô lên.
Động tác có phần trực tiếp và cũng quá nhanh, khiến Thư Tấn không kịp ngăn cản.
Trên làn da trắng như tuyết không có gì bất thường, mỏng manh giống như da em bé mới được sinh ra.
Lâm Thế Tráng trong chốc lát thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng buông tay ra: “Bây giờ đều ổn chứ?"
Thư Tấn gật đầu, dùng thủ ngữ ra hiệu: “Không sao rồi, đừng nghe Niệm Niệm nói, cô ấy chỉ là chuyện bé xé ra to thôi.”
“Chuyện dị ứng này nếu như nghiêm trọng thì có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của em! Tấn Tấn, em không thể bất cẩn như vậy!”
Lâm Thế Tráng là một bác sĩ, tương đối nhạy cảm hơn với vấn đề này.
Đặc biệt khi gặp người anh ta quan tâm, anh ta sẽ không bao giờ xem nhẹ.
Cô lắc đầu, biểu hiện rằng mình không sao.
Nhưng Lâm Thế Tráng vẫn không yên tâm, dặn đi dặn lại rất nhiều, cuối cùng anh ta nghĩ gì đó và nói: “Em đã uống thuốc lần trước anh đưa chưa?”
Cô cúi đầu, thuốc bắc anh đưa cho cô đều là thuốc bắc đã nấu chín, chỉ cần bảo quản trong tủ lạnh, mỗi ngày có thể cho vào lò vi sóng trước khi uống, rất tiện lợi.
Anh ta luôn là một người tỉ mỉ như vậy.
Đặc biệt là khi giải quyết các vấn đề của cô, không một chút sơ sót.
Thật đáng tiếc, giữa hai người rốt cuộc cũng không có duyên phận.
Phần tình cảm này của anh ta, Thư Tấn chỉ đành phụ lòng.
“Hiệu quả thế nào? Cổ họng của em có cảm thấy tốt hơn không?" Lâm Thế Tráng hỏi.
Thư Tấn nghĩ một chút, có thể là do thời gian uống thuốc quá ngắn, hoặc có thể là không đúng bệnh, cô không cảm thấy bất kỳ sự chuyển biến tốt nào.
Vì vậy, cô dùng thủ ngữ nói: “Em đã bị mất giọng nhiều năm rồi, khó mà chữa khỏi ngay lập tức, Thế Tráng, em hiểu lòng tốt của anh, nhưng sau này...”
Không biết vì sao, cô chưa kịp nói hết thì anh ta đã cản lại.
Bàn tay to với những khớp xương thon dài ngăn cô lại, nắm chặc tay cô, khẽ cười, sau đó anh ta nói: “Chỉ cần có một chút tác dụng cũng được, cổ họng của em không phải một hai ngày là có thể chữa khỏi. Nhưng dùng càng lâu, thì tin rằng một ngày nào đó, em có thể nói lại được!”
Đây là mục tiêu mà Lâm Thế Tráng đã và đang nỗ lực thực hiện. Hai người lớn lên cùng nhau. Khi còn bé, giọng nói của Thư Tấn ngọt ngào và êm tai, đó mới là cô hoàn hảo nhất. Dù có dùng bao nhiêu cách đi chăng nữa, có trả giá nhiều thế nào, anh ta cũng phải tìm cách để cô bình phục trở lại!
Trong chốc lát, Thư Tấn không biết phải nói gì.
Chỉ cảm thấy nơi nào đó trong tim mình như một tảng băng lạnh giá bao năm nay đang lặng lẽ tan ra từng chút một.
Không liên quan đến tình yêu, nhưng lại tràn đầy xúc động.
Nhưng hai người đều không biết, ở đầu cầu thang lầu hai, một bóng người quen thuộc đang đứng ở đó, nhìn đôi nam nữ đang tán gẫu ở bàn ăn dưới lầu, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.