Chương 2676
Có lẽ vậy. Bởi vì đứa trẻ vừa cố ý nhấn mạnh là bệnh viện của tám gia tộc lớn. Sau khi Cổ Vũ về nước vẫn làm ở trong bệnh viện của tám gia tộc lớn. Chắc trong đó không thể có Cổ Vũ thứ hai được.
Cổ Vũ còn nổi tiếng hơn cậu hai Trác. Cho dù cậu hai Trác rất lợi hại nhưng dù sao vẫn còn trẻ, mới ba mươi tuổi. Mà năm nay Cổ Vũ đã hơn năm mươi tuổi. Hai mươi năm trước, khi ông ta bằng tuổi cậu hai Trác đã có tiếng tăm chẳng khác với cậu hai Trác bây giờ.
Với hai mươi năm kinh nghiệm, có thể nói Cổ Vũ là ngôi sao sáng của giới y học. Hơn nữa tính cách ông ta hơi kỳ quái. Người bình thường muốn mời ông ta, vậy tuyệt đối sẽ không thể mời được.
Cho dù có nhiều tiền hơn nữa, thân phận cao quý hơn nữa cũng không được.
Rốt cuộc người ở đầu kia điện thoại là ai, lại có thể mời được Cổ Vũ?
Thằng nhóc này sẽ không phô trương thanh thế chứ?
Cho dù thằng bé này vẫn biểu hiện ra năng lực rất mạnh, còn tự xưng là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, nhưng tất cả mọi người vẫn hơi nghi ngờ lời thằng bé mới nói.
Bởi vì Cổ Vũ thật sự không dễ mời như vậy. Nếu là tình huống nguy cấp gì đó còn dễ nói. Nhưng chỉ cần là người sáng mắt nhìn tình trạng của ông cụ Nguyễn đều nhận ra ông đang giả vờ. Nhưng ông vẫn cố chống đỡ, tiếp tục nằm bất động trên giường.
Với tình huống như vậy, ai có thể mời được Cổ Vũ chứ?
Người trong tám gia tộc lớn cũng chưa chắc có thể mời được nhỉ?
Bà cụ Nguyễn cũng thấy buồn cười. Xem ra trẻ con thì cuối cùng vẫn là trẻ con thôi. Thằng bé vẫn suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Bà cụ Nguyễn cũng cảm thấy thằng bé này đang phô trương thanh thế, chỉ là không biết rốt cuộc thằng bé gọi cho ai?
Bà cụ Nguyễn nhìn Đường Minh Hạo, đôi mắt nhanh chóng lập lóe. Chắc không phải thằng bé gọi cho Tô Khiết chứ?
Chắc thằng bé này không cùng Tô
Nếu thật sự là vậy, chuyện này lại thú vị đây. Bà ta có thể chờ xem náo nhiệt.
Chỉ có Cố Ngũ biết cậu chủ nhỏ nhà anh ta chắc chắn sẽ không phô trương thanh thế. Người khác rất khó mời được bác sĩ Cổ, nhưng cậu cả Đường tự mình ra tay thì chắc chắn sẽ mời được. Đến lúc đó, không biết có thể làm những người này kinh ngạc tới rơi cằm hay không.
Đặc biệt là bà cụ Nguyễn. Cố Ngũ nhìn qua đã biết bà ta không tin. Đến lúc đó chờ mời được người tới, chỉ sợ sẽ phải làm bà ta thôi. Đến lúc đó chắc chắn sẽ rất đặc sắc đấy.
“Bà cụ Nguyễn, bà thấy hai người này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ, tôi sẽ bảo cậu mời giúp thêm mấy người nữa.” Đường Minh Hạo nhìn thẳng vào mắt của bà cụ Nguyễn và mỉm cười. Thằng bé chỉ xem như mình không hay biết gì về ý định của bà cụ Nguyễn.
“Đủ rồi, có một mình bác sĩ Cổ là đủ rồi. Bác sĩ Cổ là ngôi sao sáng của giới y học. Kết quả kiểm tra do ông ta đưa ra, không ai có thể chất vấn được.” Bà cụ Nguyễn mỉm cười. Ông ta đã đưa ra kết quả kiểm tra, chắc chắn sẽ không có ai chất vấn. Nhưng điều kiện trước tiên là có thể mời được ông ta đã.
Lúc này, bà cụ Nguyễn chắc chắn Đường Minh Hạo không thể mời được bác sĩ Cổ tới.
“Được, nếu bà cụ Nguyễn đã nói vậy thì chỉ mời hai người này thôi.” Đường Minh Hạo gật đầu, hình như rất hài lòng. Thằng bé đương nhiên biết bà cụ Nguyễn đang có âm mưu gì nhưng chỉ xem như không biết gì.
“Cậu, bà cụ Nguyễn nói mời hai người này là đủ rồi, vậy cứ mời hai người này đã.” Đường Minh Hạo lại tiếp tục nói chuyện với Đường Lăng qua điện thoại. Thằng bé nghĩ ngợi lại nói thêm một câu: “Cậu, bây giờ chúng cháu đang chờ ở trong bệnh viện, cậu phải nhanh lên đấy.”