Chương 2677
Mọi người nghe thằng bé nói vậy, chỉ cảm thấy nó thật sự không đáng tin. Bác sĩ Cổ rất bận rộn. Nghe nói muốn nhờ bác sĩ Cổ khám bệnh đều phải hẹn trước, mà người có hẹn trước với bác sĩ Cổ cũng không biết đã sắp xếp lịch tới khi nào rồi.
Thằng bé này lại còn bảo đối phương phải làm nhanh lên. Thằng bé này nói như bác sĩ Cổ đã đứng chờ nó ở bên đường vậy.
“Được, cậu biết rồi. Cậu đã làm việc thì cháu cứ yên tâm đi.” Nhưng bên kia điện thoại, Đường Lăng không thấy có vấn đề gì. Hơn nữa, lúc này anh còn cười rất vui vẻ. Đây là lần đầu biên bảo bối Minh Hạo nhờ anh giúp đỡ, cho nên anh nhất định phải làm xong, tuyệt đối phải làm cho bảo bối Minh Hạo thỏa mãn.
Minh Hạo nói phải nhanh, vậy chắc chắn sẽ nhanh rồi. Bây giờ anh ta tự mình đi tìm Cổ Vũ. Chỉ cần ông ta không phải đang làm phẫu thuật, anh ta sẽ lập tức kéo ông ta qua.
Anh ta nhớ hôm nay Cổ Vũ vừa vặn không có ca phẫu thuật nào. Bởi vì cứ vào ngày mười lăm hàng tháng, ông ta sẽ không tiếp nhận làm phẫu thuật. Ông ta đã giữ thói quen này rất nhiều năm rồi.
Về phần nguyên nhân thì chẳng có ai biết được. Đường Lăng cảm thấy phía sau chuyện này có thể là một câu chuyện rất bi thương, cho từ trước đến nay chưa từng hỏi tới.
Nếu hôm nay Cổ Vũ không có ca phẫu thuật, vậy anh chắc chắn sẽ dẫn Cổ Vũ đi với tốc độ nhanh nhất.
Phòng làm việc của anh cách bệnh viện không xa, bây giờ đi qua sẽ không mất nhiều thời gian. Vừa tìm được Cổ Vũ, anh sẽ lập tức đưa ông ta đi bệnh viện. Với tốc độ của anh, chỉ khoảng nửa giờ là có thể đến được.
“Cậu sẽ đưa Cổ Vũ tới sau bốn mươi phút. Về phần cậu hai Trác, cậu sẽ gọi điện thoại qua, bảo anh ta tự mình tới đó với tốc độ nhanh nhất, chắc sẽ không quá nửa giờ đâu.” Đường Lăng tính
Đường Lăng bình thường rất ít nói, nhưng bây giờ là nói với Đường Minh Hạo, đương nhiên sẽ khác.
“Được cậu, vậy cháu sẽ chờ thêm một lát.” Đường Minh Hạo liên tục gật đầu trả lời, rõ ràng rất hài lòng về thời gian mà Đường Lăng đưa ra.
“Bác sĩ Cổ và bác sĩ Trác sẽ có thể qua nhanh thôi. Chậm nhất cũng không quá một giờ. Lại làm phiền mọi người chờ thêm một lát đi.” Sau khi Đường Minh Hạo cúp máy, rất lịch sự giải thích với mọi người.
“Không phiền, hoàn toàn không thấy phiền.” Mấy phóng viên nghe Đường Minh Hạo nói vậy thì vô thức làm trả lời.
Bảo bọn họ chờ cũng hơi phiền phức, nhưng thật sự có thể chờ được Cổ Vũ tới thì sao?
Hơn nữa, thằng bé này còn nói Cổ Vũ có thể sẽ đến chậm nhất sau một giờ. Có phải thằng bé đang nằm mơ không ?
Thằng bé này có biết mời Cổ Vũ khó thế nào không?
Thằng bé này thật sự mời được Cổ Vũ sao? Thật sự Cổ Vũ mà bọn họ nghĩ tới chứ?
“Được, chúng tôi có thể chờ.” Bà cụ Nguyễn khẽ nhếch môi. Lần này, bà ta cực kỳ phối hợp, hơn nữa tâm trạng lúc này cũng không tệ, giọng điệu cũng tốt hơn trước nhiều.
Rất rõ ràng, bà cụ Nguyễn đã xác định Đường Minh Hạo vừa mới phô trương thanh thế, xác định thằng bé không thể mời được Cổ Vũ.
Đừng nói là một giờ, cho dù là một ngày, một tháng, một năm, thằng bé cũng không thể mời Cổ Vũ tới được.
Bà ta xem như đã biết qua về tính tình của Cổ Vũ, biết rõ khó mời ông ta tới mức nào. Đừng nói là mời Cổ Vũ đi theo, cho dù là tới bệnh viện yêu cầu Cổ Vũ khám bệnh, không có hẹn trước cũng tuyệt đối không thể gặp được ông ta.