Chương 2722
Cho nên ông cụ Nguyễn chỉ có thể nói những người đó đưa Đường Minh Hạo đi.
Ông cụ Nguyễn không biết lúc này ở bên kia người đó mở loa ngoài, mà Cố Ngũ đứng ở bên cạnh người đó, nghe rõ tất cả lời ông cụ Nguyễn nói.
Khóe môi Cố Ngũ cười lạnh, nghe ông cụ Nguyễn nói thì có lẽ đã biết thân phận của cậu chủ nhỏ, cho nên ông cụ Nguyễn cũng muốn ra tay với cậu chủ nhỏ.
Cố Ngũ ở Diêm Môn nhiều năm như vậy, nhận đủ loại nhiệm vụ, anh ta nhìn thấy quá nhiều nên trong lòng cũng nguội lạnh, nhưng lúc này cách làm của ông cụ Nguyễn làm cho anh ta khiếp sợ.
Anh ta chưa từng gặp ai nhẫn tâm như thế, bọn họ là con cháu nhà họ Nguyễn, người thân của ông cụ Nguyễn, ông cụ Nguyễn vẫn muốn đưa bọn họ đi.
Ông cụ Nguyễn muốn đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn đi, đúng là quá can đảm, ông cho rằng mình là ai vậy?
Không có lão đại nhà anh ta thì ông cụ Nguyễn cho rằng nhà họ Nguyễn vẫn còn là nhà họ Nguyễn sao? Ông cụ Nguyễn đúng là nghĩ quá đơn giản, quá tốt đẹp rồi.
Chờ đi, ông cụ Nguyễn sẽ nhanh chóng biết được sau khi lão đại rời đi thì nhà họ Nguyễn sẽ biến thành thứ gì.
Nhưng chuyện của ông cụ Nguyễn, hiện tại anh ta sẽ từ từ tính sổ với ông cụ Nguyễn, dám động cậu chủ nhỏ, công chúa nhỏ nhà anh ta, dám động vào bà chủ bọn họ, ông cụ Nguyễn ngại mình sống quá yên bình đây mà.
“Ông cụ Nguyễn, ông muốn đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn chúng tôi đi đâu?” Cố Ngũ cầm điện thoại của người đó, lạnh lùng nói một câu.
Ở bên kia ông cụ Nguyễn giật mình, sắc mặt nhanh chóng thay đổi: “Cậu là ai? Cậu là người nào?”
“Ông cụ Nguyễn thật là dễ quên, chúng ta vừa gặp nhau, tôi đi cùng cậu chủ nhỏ nhà tôi đến bệnh viện.” Cố Ngũ cũng không có che giấu, nói thẳng thân phận: “Cố Ngũ của Diêm Môn.”
Môn chủ của Diêm Môn vô cùng thần bí, không
“Cậu là Cố Ngũ, người phụ trách của Diêm Môn sao?” Con ngươi của ông cụ Nguyễn lóe lên, rõ ràng ông cũng đã nghe qua danh tiếng của Cố Ngũ.
“Đúng vậy.” Sắc mặt của Cố Ngũ trầm xuống, anh ta nghĩ đến những lời ông cụ Nguyễn vừa nói thì thật sự muốn đưa ông cụ Nguyễn đi, làm cho ông cụ Nguyễn không thể quay về.
“Vừa rồi người đến bệnh viện là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn mấy người.” Nếu không phải lúc này Cố Ngũ đột nhiên nghe điện thoại thì ông quên mất chuyện này, lúc bé trai kia vừa vào phòng bệnh đã nói mình là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn.
“Không phải ông cụ Nguyễn đã biết rồi sao? Vừa rồi ông cụ Nguyễn còn muốn cho người đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn đi mà.” Cố Ngũ nhắc tới chuyện này thì sắc mặt càng trầm xuống, giọng điệu nói chuyện cũng không được tốt.
“Nó có phải là con của Hạo thần hay không?” Ông cụ Nguyễn lại hỏi một câu, lúc ông hỏi câu này thì con ngươi lóe lên.
Ông cụ Nguyễn suy đoán đứa bé kia là con của Hạo thần, nhưng vẫn chưa thể chứng minh, nếu đứa nhỏ kia là con của Hạo thần, vậy đứa nhỏ là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn thì chẳng phải Hạo thần là…
Ông cụ Nguyễn nghĩ đến chuyện này thì sắc mặt thay đổi.
“Đúng vậy, tuy rằng đứa nhỏ không mang họ Nguyễn, nhưng đứa nhỏ là con của lão đại chúng tôi, con ruột của lão đại chúng tôi, không phải ông cụ Nguyễn đã biết chuyện này rồi sao?” Cố Ngũ cũng không giấu giếm chuyện này, bởi vì hiện tại lão đại và bà chủ đã ở bên nhau, vốn không cần giấu diếm nữa, huống chi ông cụ Nguyễn cũng đã đoán được.