Chương 61
Nguyễn Hạo Thần không trả lời mà dứt khoát giơ lên cuốn sổ đỏ nhỏ trong tay.
Khóe môi thư kí Lưu khẽ giật giật, sao anh lại có cảm giác Chủ tịch đang cố ý khoe khoang nhỉ?
Tô Khiết đồng ý với Nguyễn Hạo Thần sẽ chuyển đến nhà anh, nhưng cô không biết nên giải thích với Ông cụ Tô như thế nào. Chỉ là cô không ngờ mình sẽ nhận được cuộc gọi từ Ông cụ Tô trên đường về nhà, cụ ấy nói phải đến thành phố B để gặp một người bạn, có lẽ mấy ngày nữa mới trở về.
Tô Khiết thầm thở dài một hơi, xem ra mấy ngày nay cô tạm thời không cần phải lo lắng về vấn đề này.
Khi Tô Khiết về nhà tổ nhà họ Tô, Ông cụ Tô đã xuất phát, chắc là chuyện khá gấp.
Tô Khiết vừa mới về, đồ đạc vốn không nhiều, cô chỉ thu dọn sơ một chút rồi xách vali đi xuống lầu.
“Cô cả, cô muốn ra ngoài hả?” Mẹ Lưu thấy Tô Khiết kéo vali xuống thì hơi ngạc nhiên.
“Ừm.” Tô Khiết nhẹ nhàng trả lời. Ở nhà họ Tô , ngoài ông nội ra, mẹ Lưu cũng rất tốt với cô.
“Trưa rồi, cô cả ăn cơm rồi đi được không? Đồ ăn đã chín rồi, hôm nay không có ai ở nhà.”
Lưu Vân bị bắt, Tô Trung Dung đang bận giải quyết việc này nên không ở nhà, Tô Nghiên Nghiên cũng đi đâu chẳng biết.
Tô Khiết thấy việc chuyển đến nhà của Nguyễn Hạo Thần cũng không cần gấp bèn ở lại ăn trưa tại nhà họ Tô, sau đó đi dạo bên ngoài một lúc mới bắt taxi đi đến địa chỉ mà Nguyễn Hạo Thần đã đưa cho cô.
Nơi ở của Nguyễn Hạo Thần đương nhiên sẽ không kém, là khu biệt thự sang trọng nhất thành phố A.
Nguyễn Hạo Thần không đưa thẻ cổng cho Tô Khiết, vì anh thường lái xe ra vào và không bao giờ mang theo thẻ, vì vậy anh cũng
Tô Khiết kéo vali đến trước cổng mới nhớ tới chuyện này. Khi cô đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần hay không.
“Xin hỏi cô là mợ chủ Nguyễn phải không ạ?” Một nhân viên quản lý đã bước tới.
“Hả? À, vâng.” Tô Khiết vẫn chưa quá quen với cách xưng hô này.
“Ngài Nguyễn đã gọi điện thoại, mợ chủ Nguyễn có thể đi thẳng vào.” Nhân viên quản lý có thái độ cực kỳ tốt.
Đôi mắt Tô Khiết hơi lóe lên. Cô không ngờ Nguyễn Hạo Thần lại cẩn thận đến thế, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng nghĩ đến.
Tô Khiết nhấn mật khẩu Nguyễn Hạo Thần viết cho cô và mở cửa ra, Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa về, trong nhà không có ai, xem ra ngày thường nơi này chỉ có một mình Nguyễn Hạo Thần sống.
Nhà có rất nhiều phòng, Tô Khiết chọn đại một căn, và tất nhiên, cô tránh phòng ngủ chính. Cô chuyển đến đây sống, nhưng điều đó không có nghĩa là hai người phải ở chung một phòng.
Nếu anh kết hôn để cho ông cụ Nguyễn thấy, nơi này cũng không có người khác, bọn cô không cần phải ở chung phòng.
Tô Khiết đợi đến bảy giờ, Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa về. Cô đi dạo một hồi, người đổ mồ hôi và hơi mệt mỏi, thế là bèn lấy quần áo đi tắm. Mặc dù phòng cô không phải phòng ngủ chính nhưng cũng có phòng tắm riêng.
Sau khi tắm xong, Tô Khiết đẩy cửa ra thì thấy Nguyễn Hạo Thần đang đứng trong phòng của cô.
Tô Khiết sững sờ và đờ người ra, động tác cũng ngừng lại theo!!
“Mợ chủ Nguyễn , chúc duyên mới vui vầy.” Khi vừa thấy cô, Nguyễn Hạo Thần bước tới bao vây cô, người mới tắm xong, vào giữa cơ thể anh và vách tường.