Hôm nay Triệu An Ninh thấy trong người không khoẻ nên đã ở nhà, Hoắc Liên Hàn muốn gọi điện cho Bạch Huyền Y đến khám cho vợ nhưng cô lại vợ làm phiền nên đã ngăn anh lại.
Hoắc Liên Hàn cũng ở nhà với cô buổi sáng nhưng đâu có được thời gian yên ổn ở bên cạnh vợ, bởi những con mèo mà cô nuôi đây cho anh có cơ hội, hể thấy anh thì ba mẹ con nhà nó lại chạy đến quấy lấy cô.
“Nè, các ngươi có tránh xa vợ của ta ra không?" Anh xách một con mèo lên để sang một bên, rồi lại đến con mèo tiếp theo.
Anh cứ để chúng sang một bên rồi đến lượt con khác nhưng khi quay lại lại thấy ba con đang còn nằm bên cô, anh thở dài bất lực bởi cảnh tượng vợ ngoại tình trước mặt mà không biết làm sao.
“Anh vật vả kéo chúng ta làm gì? Dù sao chúng cũng chạy lại!"
“Bọn chúng cướp vợ anh đi nên anh phải kéo chúng ra nhanh!"
“Anh bây giờ còn có thể ghen được với mèo sao?"
“Phải ghen!" Anh nằm ôm lấy cô.
Triệu An Ninh cười, lấy tay nghịch mấy chú mèo.
*hắt xì* Triệu An Ninh liên tục hắt hơi nhiều lần, Hoắc Liên Hàn vội lấy khăn cho cô, Triệu An Ninh vẫn không ngừng hắt hơi.
“Sao lại hắt hơi nhiều vậy? Có phải bị dị ứng rồi không?"
“Không sao, chắc là lông mèo bay vào mũi thôi, xụt xịt!"
“Nào xì ra!" Anh đưa khăn giấy bắt mũi giúp cô.
Triệu An Ninh không hiểu sao mấy hôm nay liên tục hắt hơi sức khoẻ lại có chút yếu, ăn uống cũng không ổn định.
Hoắc Liên Hàn gọi quản gia Ngô nấu cho cô một bát canh bổ, phải khác ngày thường xem cô có còn khó ăn nữa không, nhưng khẩu vị vẫn như vậy, cô vẫn bị nôn.
Nhìn cô ôm chiếc bồn cầu mà nôn không thôi.
Nhìn vợ nôn trong lòng anh lo lắng không thôi, anh nghĩ về trước kia cô cũng nôn như vậy bất giác hỏi cô.
“Vợ em có nghĩ là mình đã có thai rồi không?"
Có thai cũng đúng, bao nhiêu lần anh bắt vào cô mà không đeo bao rất dễ có thai.
Triệu An Ninh đang nôn liền khự lại.
“Có thai? Không thể nào?"
“Có thể, em thử nhớ lại xem em có biểu hiện gì không, hay là những thứ khác của con gái đó!"
Cũng nhờ anh nhắc mà cô nhớ ra một điều.
Là chậm tháng.
“Em đã chậm kinh nguyệt được vài tháng nay rồi!"
Hai người tra cứu một hồi cuối cùng cũng đã chuẩn đoán được vài phần về việc cô đã mang thai.
Rất nhanh hai người đã đến bệnh viện và hẹn gặp bác sĩ khoa phụ sản.
Lần thứ hai cô bước chân vào khoa phụ sản, lần này cô mong chờ một điều tốt đẹp sẽ đến với cô.
Khi vào bên trong Ninh Ninh bấu chặt lấy tay anh không buông, anh cũng cảm nhận được sự lo lắng của vợ nên đã an ủi cô.
“Không sao, em cứ vào khám thử anh ở bên ngoài chờ!"
Triệu An Ninh hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong.
Cô mong một kỳ tích sẽ đến với cô, giấy phút hai người nhận lấy kết quả đều rất vui sướng mà ăn mừng trước mặt bác sĩ.
“Em có thai rồi, em thật sự có thai rồi!" Cô ôm chầm lấy anh
Anh còn vui hơn cô trực tiếp kéo áo bác sĩ: “Vợ tôi thật sự đang mang thai sao?"
“Vợ anh đã mang thai được ba tuần rồi!"
Bác sĩ vẫn chưa hiểu là anh đang vui hay đang tức giận thì đã bị anh thả ra, anh ôm lấy cô, hai người nhảy nhót trước mặt y tá và bác sĩ.
Y tá và bác sĩ nhìn hai người hạnh phúc như vậy cũng biết vui mừng theo.
“Nhưng có một điều! !!" Bác sĩ bỗng lên tiếng vẻ mặt lưỡng lự khó nói.
“Bác sĩ có chuyên gì cứ nói!" Ninh Ninh lên tiếng.
“Phu nhân, có phải cô đang nuôi mèo phải không?"
“Tôi có nuôi ba con!"
Vẻ mặt bác sĩ lưỡng lự một lúc không lên tiếng, thấy bác sĩ không lên tiếng anh không chịu được đã đập tay xuống bàn.
“Ông cứ nói!"
“Vậy tôi nói thẳng mong hai vị có thể nghe theo, bởi sức khoẻ của cô cho thấy đang rất yếu lại đã từng sảy thai cho nên việc tiếp xúc với mèo là rất nguy hiểm cho thai nhi, nên tôi muốn bảo hai người ngừng nuôi mèo một thời gian!"
“Có như vậy mà ông cũng ấp