Bố mẹ anh đang đi du lịch nghe tin mình chuẩn bị có cháu bế lập tức mua vé máy bay về nhanh nhất, nhưng lại không có chuyến nào về nước nhanh chóng cả, việc về để chào cháu nội không thể không chậm trễ cho nên ông Hoắc đã thuê hẳn chiếc máy bay riêng để bay về nước.
Bố mẹ anh đã chờ tin này lâu rồi, nên rất muốn nhanh chóng về nước gặp con dâu và cháu nội.
Hoắc Liên Hàn nghe bố mẹ nói đã lên máy bay về nước, anh liền tức tốc gọi cho Ninh Ninh và hai người cùng ra sân bay đón.
Vừa đáp máy bay xuống, cả chiếc máy bay chỉ có hai ông bà già bước xuống làm cho cả sân bay phải choáng ngợp bởi sự chịu chơi này.
Vừa ra bên ngoài, bà Hoắc thấy con dâu đã vội phi nhanh đến ôm lấy cô, rồi cuối người chào đứa cháu trong bụng.
“Chào cháu nội của bà nha, bà nhớ cháu quá!"
“Mẹ à, đứa bé còn chưa thành hình nữa!" Anh nhìn mẹ của mình bất lực.
“Mày thì biết cái gì, mẹ phải làm quen với cháu mẹ trước khi nó quen người khác!"
Triệu An Ninh cười mỉm, đứa bé còn chưa thành hình bà nội lại sợ đứa bé ở bên trong sẽ quen người khác.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi!" Ông Hoắc tiến đến chào đứa con trai với phong cách bá đạo, cái chào nhau của tuổi trẻ bằng cách đập tay.
“Bố mẹ cũng chịu chơi nhỉ, thuê hẳn cả chiếc máy bay chỉ để bay về chào đứa cháu chưa thành hình thôi sao?"
“Tại nhiều tiền quá cũng không biết làm gì!"
Cũng phải, nhiều quá cũng chả biết làm gì, không biết tiêu thế nào, nhiều tiền quá cũng khổ!
“Ở ngoài này nóng, chúng ta vào trong xe chở mát!"
“Được rồi, con dâu con đi cẩn thẩn thôi!"
Trước chưa có cháu Hoắc Liên Hàn cũng đã bị chính bố mẹ ruột của mình cho ra rìa, bây giờ có cháu anh bị ra rìa nặng trong chính ngôi nhà của mình.
“Ninh Ninh, con mau lại đây ăn táo đi!" Bà Hoắc gọt táo
“Vâng, bố mẹ cứ để con tự nhiên!"
“Mẹ gọt táo sao? Cho con miếng!"
Hoắc Liên Hàn đưa tay muốn lấy một miếng táo được gọt sẵn trong dĩa, nhưng một bàn tay đã đã đánh cào tay anh.
“Gọt cho con sao? Cái này là để cho con dâu và cháu nội của mẹ ăn!"
“Sao mẹ lại lỡ đánh con cưng của mình vậy? Con cũng không thèm ăn!" Anh quay ngoắt đi, quay tay ngồi nhìn ra chỗ khác
“Anh ăn của em cũng được!" Cô đưa miếng táo trên tay cho anh.
“Em ăn đi anh không thèm, hứ! !"
“Kệ nó, để cho nó dỗi con không cần dỗ!"
Anh dỗi quyền của anh còn có người dỗ hay không thì không biết được.
Để xem anh dỗi được bao lâu.
Tất nhiên là chưa được hai giây rồi!
“Anh sẽ ăn nó!"
Cuối cùng cũng chịu lấy miếng táo trên tay cô đút vào miệng.
______________
Mang thai lần này Triệu An Ninh không còn chịu chứng của việc ốm nghén nữa thay vào đó là sự vui vẻ, cô ăn được tất cả mọi thứ nhưng chỉ có điều lần này Hoắc Liên Hàn không phải là người lo cho cô mà bây giờ cô là người lo lại cho anh.
Ốm nghén của cô đã bị chuyển sang cho anh, Triệu An Ninh cũng đã đi cùng anh đến bệnh viện kiểm tra bệnh viện bác sĩ kiểm tra lại cười.
“Việc chồng ốm nghén thay vợ là việc hết sức bình thường luôn diễn ra ở các cặp vợ chồng tương khác nhau, do người chồng quá quan tâm đến vợ và đứa con chào đời mới như vậy, và việc ốm nghén thay vợ sẽ diễn ra trong Tam Cá Nguyệt thứ nhất và thứ ba, nên hai vị yên tâm.
"
Nghe bác sĩ nói hai người cũng đã hiểu được sự việc.
Do cũng đa dạng từng chứng kiến việc vợ ốm nghén nên anh bây giờ nghén thay cũng đã biết được những phương pháp giảm nghén.
“Anh không sao chứ?"
“Anh không sao, chỉ là hơi mệt mỏi thôi!"
Nhìn sắc mặt anh cô lại càng lo hơn, bây giờ mới biết cảm giác lo lắng khi nhìn đối phương nghén là thế nào?
Nhưng như thế vẫn không làm cho tình cảm của hai người bị rạnh nứt.
Hai người vẫn vui vẻ với đứa con này.
Đang đi ra khỏi bệnh viện lại bắt gặp phải