Giống như dỗ trẻ con vậy.
Giang Ninh Phiến khiếp sợ nhìn ánh mắt chăm chú của anh, anh hơi cụp mắt, lông mi rất dài.
Cậu Hạng tàn bạo hoàn toàn thay đổi rồi?
Thế mà không nổi giận?
"Có đói bụng không?" Hạng Chí Viễn vừa xoa vừa hỏi, tựa như hoàn toàn không để tâm đến sự chống đối vừa rồi của cô, không để ý chút nào.
"Bây giờ đói còn có tác dụng gì không?" Những thứ ăn được đều bị cậu chủ là anh đuổi đi hết rồi.
"Mấy người kia nấu toàn thứ rác rưởi gì vậy? Không khí bị ô nhiễm hết rồi." Hạng Chí Viễn khinh thường nói, sao anh có thể để có ăn những thứ kia.
Vậy nên bây giờ cô đáng bị chết đói phải không?
"Chờ tôi ở đây."
Hạng Chí Viễn cúi đầu xuống, một tay ôm vai cô, một tay nắm cằm cô, rồi đặt một nụ hôn lên môi cô.
Giang Ninh Phiến liều lĩnh há miệng cắn, Hạng Chí Viễn lại lui ra rất kịp thời.
Đầu ngón tay mập mờ xoa đôi môi bị hôn đến hơi sưng của cô, sau đó mới thỏa mãn đứng dậy rời đi, vừa đi vừa xắn tay áo lên.
Một người đàn ông khó hiểu.
Giang Ninh Phiến xoa cái bụng