Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?
Từ khi bị bắt vào nhà họ Hạng, cô giống như bị nhốt ở trong lồng, không có bất kỳ công cụ nào có thể liên lạc với bên ngoài.
Từ trên xuống dưới trong nhà họ Hạng đều là tai mắt của Hạng Chí Viễn, cô muốn điều tra cái gì, đi thêm mấy bước trong biệt thự đều sẽ bị báo cáo cho Hạng Chí Viễn biết.
Mà bây giờ...!
Nhìn chằm chằm chiếc điện thoại kia mấy giây, Giang Ninh Phiến cầm lên, trượt màn hình đến giao diện gọi điện thoại, hơi vội vàng mà ấn tìm tất cả những số điện thoại mở đầu bằng số "1".
Sau đó, động tác của cô ngừng lại, một đôi tay thon dài trắng nõn cứng đờ ở đó.
Cô muốn gọi cho ai? Cô có thể gọi cho ai?
Cô không có người thân, không có bạn bè, An Vũ Dương ư? Không cần nữa, ở trước mặt anh ta, cô chẳng là gì cả...!
Gọi đi cũng chỉ là báo cáo tiến độ nhiệm vụ.
Ngoài chuyện này ra thì bọn họ không còn gì để nói nữa.
"Ha."
Đặt di động sang bên cạnh, Giang Ninh Phiến giơ tay lên sờ bằng gạc trên đầu mình, tự giễu mà bật cười.
Hóa ra, tai nạn lớn không chết, cô