“Vâng.”
Mục Thanh Linh gật đầu, kinh ngạc, giật mình nhìn về phía Giang Ninh Phiến trong lồng ngực anh.
Tại sao cô ta lại có cảm giác nhân vật đứng đầu địa ngục này cực kỳ cưng chiều Giang Ninh Phiến, thật không thể tin được...!Giang Ninh Phiến có cái gì tốt?
Bởi vì khuôn mặt có thể lừa người? Vóc người đẹp?
Hay Hạng Chí Viễn này là người đàn ông chỉ ru rú trong nhà nên chưa từng nhìn thấy phụ nữ?
Đợi đến khi Mục Thanh Linh rời đi, Giang Ninh Phiến lập tức nhảy ra khỏi đôi chân của Hạng Chí Viễn, cầm thấy bình thuốc đi tới phòng rửa tay: “Tôi đi uống thuốc.”
Ngồi ở trên đùi anh mà cô cứ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
“Ngồi xuống, tôi đi rót nước cho em.”
“Người ngoài nhìn thấy cậu dạng trong truyền thuyết lại như người giúp việc
mà hầu hạ một cô gái sẽ không rời mắt đấy chứ?” Giang Ninh Phiến mỉa mai nói.
“Tôi thích là được.” Hạng Chí Viễn nói, giọng nói mạnh mẽ.
“Anh thích nhưng tôi phải chịu đón nhận thì mới được chứ.”
“Em không chịu đón nhận sao, hửm?” Hạng Chí Viễn không vui nhíu mày,